Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Lâm Tử Xuân cũng không có đi tới phòng bếp chỗ hai mẹ con Chung gia, bởi vì hắn chỉ vừa mới bước chân qua cửa, liền bị người một cước hung hăng đạp đi ra.
Một cước kia lực lượng cũng không nhẹ, đem Lâm Tử Xuân cả người đá ngã bay gần ba mét, nếu như không phải đối phương đạp là bụng hắn mà nói, chỉ sợ Lâm Tử Xuân liền không cần đứng lên nữa.
Ra tay là Đỗ Thừa, với thính lực của Đỗ Thừa, tất nhiên có thể mười phần rõ ràng nghe được động tĩnh bên ngoài, từ lúc trước Lâm Tử Xuân rời đi, Đỗ Thừa liền biết Lâm Tử Xuân muốn làm gì, cho nên, Đỗ Thừa không có chờ Lâm Tử Xuân vào nhà, liền trực tiếp đem Lâm Tử Xuân một cước đá bay đi ra ngoài.
Thấy một màn như vậy, Báo ca cùng hơn mười tên lưu manh khác đều mắt choáng váng, ai cũng không ngờ rằng vậy mà sẽ xuất hiện một màn này.
Mà ánh mắt Đỗ Thừa, đã là lạnh như băng đảo qua những người này.
Đối với những tên lưu manh này, Đỗ Thừa có một loại căm ghét trời sinh, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Đỗ Thừa không có ít bị những lưu manh này ức hiếp.
Ánh mắt Báo ca cũng là đã rơi vào trên người Đỗ Thừa, kiến thức của hắn không kém, hơn nữa theo như lời Lâm Tử Xuân lúc trước, hắn đã là đoán được Đỗ Thừa hẳn là theo như lời Lâm Tử Xuân tên mặt trắng kia, chỉ là, đây cũng là một tên mặt trắng thân thủ tựa hồ rất không tồi.
Mà trong phòng, mẹ con Hạ Hải Phương cùng Chung Luyến Lan cũng đã đi tới, thấy bên ngoài cửa chính đứng hơn mười thanh niên hung thần ác sát sát, sắc mặt Hạ Hải Phương rõ ràng trở nên trắng, cắn răng một cái, muốn chạy đến bên trong đi lấy chổi trợ giúp cho Đỗ Thừa.
Nhưng mà, Chung Luyến Lan lại giữ bà lại, Chung Luyến Lan lại rõ ràng thân thủ của Đỗ Thừa, ngày đó từng màn Chung Luyến Lan giờ đây đều nhớ rõ mười phần, nếu như Đỗ Thừa muốn ra tay mà nói, những người này tuyệt đối không có khả năng đánh lại Đỗ Thừa.
Cho nên trên mặt Chung Luyến Lan cũng không có vẻ gì lo lắng, chỉ là càng thêm áy náy một chút.
Lâm Tử Xuân khó khăn từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt hắn đã là một mảnh tái nhợt, cả mặt giống như là bóp méo, hiển nhiên là cực đau nhức, cũng cố hướng phía Báo ca hết sức thống khổ nói: “Báo ca, chính là hắn, bảo anh em bắt hắn đi”.
Báo ca hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng phía vài tên lưu manh bên cạnh dùng cái ánh mắt, mấy tên lưu manh hiểu ý, trong đó có sáu tên cùng nhau hướng phía Đỗ Thừa đi đến, hơn nữa đều từ sau lưng lấy ra một cây ống tuýp đi ra, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.
“Luyến Lan, chúng ta nhanh đi lấy đồ giúp Đỗ Thừa, con không cần phải kéo mẹ”.
Hạ Hải Phương càng nôn nóng, thấy Chung Luyến Lan còn kéo chính mình, càng có chút bất mãn hướng phía Chung Luyến Lan nói.
Thấy mẹ hiểu lầm chính mình, Chung Luyến Lan liền muốn giải thích, chỉ là nàng còn chưa có mở miệng, Đỗ Thừa cũng đã ra tay.
Hạ Hải Phương chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, Đỗ Thừa không biết khi nào đã là phóng tới những người này, sau đó, tại khi Hạ Hải Phương còn chưa kịp phản ứng, mấy người cầm ống sắt đã ngã trên mặt đất, mà Đỗ Thừa lại một chút chuyện đều không có.
“Cái này, cái này, Luyến Lan, đây là chuyện gì, mẹ là không phải đang nằm mơ?” Hạ Hải Phương vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hướng phía Chung Luyến Lan hỏi.
“Không phải, mẹ, Đỗ Thừa anh ấy rất lợi hại” Chung Luyến Lan cất lời giải thích, tuy giật mình, nhưng mà Chung Luyến Lan lại không có cái vẻ gì ngoài ý muốn, bởi vì nàng đã sớm biết Đỗ Thừa có phần thực lực này.
Chỉ là những người khác cũng không giống vậy. Báo ca kia vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đỗ Thừa, còn Lâm Tử Xuân bên cạnh càng há to miệng, chỉ sợ cầm trứng gà cũng có thể bỏ vào.
Mà ngay cả người phụ nữ trung niên ở đằng sau đang cầm cây chổi đang định đi ra hỗ trợ kia, cũng là sững sờ ở bên này, không dám đi ra cửa nửa bước.
“Anh… anh em, cậu là lăn lộn trên đường nào?” Báo ca không phải ngu ngốc, nhìn thân thủ Đỗ Thừa, hắn chỉ biết những người này của mình xa xa không phải đối thủ của Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa căn bản cũng không có cùng hắn nói cái gì hứng thú, trực tiếp lạnh giọng nói: “Dẫn theo người của mày cút đi, bằng không mà nói, bọn mày đều bò về cho tao”.
Đỗ Thừa nói rất lạnh lùng, căn bản cũng không có ý tứ giữ mặt cho đối phương.
Sắc mặt Báo ca rất khó coi, hắn là cầm đầu một vùng này, đang trước mặt thủ hạ bị người tổn hại mặt mũi như vậy với hắn mà nói, không thể nghi ngờ so với giết hắn còn khó chịu hơn, nhưng mà thực lực Đỗ Thừa bày ở bên kia, hắn biết mình nếu như ở lại mà nói, chỉ có thể càng thêm không có mặt mũi, cho nên cắn răng một cái, hắn liền định dẫn cả đám rời đi.
Chỉ là Báo ca còn chưa có xoay người, hắn liền nhìn thấy xa xa có một cỗ xe cảnh sát tuần tra qua, Báo ca trong mắt sáng ngời, sau khi nhìn thoáng qua biển số xe, vội vàng hướng phía chỗ xe cảnh sát quát: “Lý đội trưởng, Lý đội trưởng”.
Mà bên cạnh hắn những lưu manh kia hiển nhiên cũng biết Báo ca muốn làm gì, hết sức nhanh chóng đem ống sắt cái gì trên mặt đất nhặt lên đến ném tới một góc bên, đến những đồng bạn kia, tựa như cũng không để ý gì tới.
Cử động của Lâm Tử Xuân càng thêm khoa trương, vậy mà cũng là chạy tới bên cạnh những người trên mặt đất kia, cũng ngã xuống, gào đau khổ không thôi.
Đỗ Thừa khẽ chau mày, đã rõ ràng tên Báo ca này đánh cái chủ ý gì.
Khó trách tên Báo ca này có thể kiêu ngạo như vậy, vốn ở trong cục có người.
Xe cảnh sát cũng phát hiện sự tình bên này, rất nhanh liền lái tới, sau đó, hai cảnh sát xuống xe, một người trung niên, thân người hơi mập, một người trẻ tuổi một chút, thân thể có phần gầy gò.
“Lý Báo, huyện gì xảy ra, người của các cậu làm gì ở trong này”.
Dẫn đầu nói chuyện là người trung niên kia, hiển nhiên chính là Lý đội trưởng theo như lời trong miệng Báo ca, hơn nữa hai người còn là cùng họ.
“Lý đội trưởng, em mang theo vài người bạn từ nơi