Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
“Đỗ Thừa, cậu có phải rất muốn biết quan hệ giữa chị và Thiết Quân hay không?”
Nhìn lông mày Đỗ Thừa có phần hơi nhíu cùng một chỗ, Diệp Mỵ đột nhiên nhẹ giọng nói.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, đối với một điểm này, hắn một mực cũng mười phần khó hiểu.
Thiết Quân cùng Diệp Mỵ rõ ràng không phải quan hệ tình lữ, nhưng mà, Thiết Quân tại sao phải can thiệp sinh hoạt cá nhân của Diệp Mỵ, ngăn cản nam nhân khác cùng Diệp Mỵ đi cùng nhau, điểm này Đỗ Thừa một mực thậm chí nghĩ không rõ.
“Thật ra, chuyện này cũng trách không được Thiết Quân, hắn có một em trai, tên là Thiết Vinh, cùng vói chị đồng thời gia nhập cục Cảnh vệ, người rất tốt, đối với chị cũng rất tốt, cả trong cục Cảnh vệ mọi người biết Thiết Vinh yêu thích chị”.
Diệp Mỵ dừng một chút, sau khi nhìn thoáng qua Đỗ Thừa, nói tiếp: “Chỉ là, tình cảm cũng chỉ là tới đơn phương, tuy hắn đối với chị rất tốt, nhưng mà trong lòng chị, chị lại vẫn đem hắn làm anh trai mà đối đãi, cho nên, tại lúc hắn cùng lão gia tử Thiết gia tới nhà của chị hướng phía ông nội của chị cầu hôn, chị đã cự tuyệt hắn”.
Đỗ Thừa lẳng lặng nhìn Diệp Mỵ, Đỗ Thừa biết sự tình cũng không đơn giản như vậy.
“Có lẽ là ý trời trêu người, tại ngày hôm sau chị cự tuyệt hắn, trong cục có nhiệm vụ, để cho chị cùng Thiết Vinh còn có một tiểu đội bảo hộ một thủ trưởng đi Nam Phi, lúc ấy Nam Phi rất loạn, lúc đi không sao, nhưng mà chờ lúc chúng ta ý định rời đi, lại bị một tổ chức khủng bố đánh lén, mà cuối cùng, Thiết Vinh vì cứu chị, chết ở dưới tay đối phương”.
Lúc nói xong lời cuối cùng, Diệp Mỵ đột nhiên cười cười, chỉ là trong nụ cười kia tràn đầy thương cảm, chẳng qua, Diệp Mỵ vẫn nói tiếp: “Thiết Vinh chết kích thích thần kinh Thiết gia, sau chuyện Thiết gia đến chỗ ông nội của chị đại náo một trận, sau đó chị rời nhà, đến nơi này, cuối cùng đụng phải cậu”.
Diệp Mỵ nói nhẹ nhàng, nhưng mà Đỗ Thừa biết sự tình bên trong chỉ sợ không có đơn giản như vậy.
Nhìn ánh mắt Đỗ Thừa có chút nghi hoặc, Diệp Mỵ cũng không có lại giải thích tiếp, mà là hướng phía Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, chị có thể nói cho cậu biết chính là chuyện này, bởi vì có một số việc chị không muốn nói ra, lúc ấy sự tình căn bản cũng không có ai đúng ai sai, chị không muốn sau khi nói ra ảnh hưởng cách nhìn của cậu đối với chị”.
Nhưng mà, không có chờ Đỗ Thừa trả lời, Diệp Mỵ lại bồi thêm một câu: “Thiết Quân hắn sở dĩ một mực quấn quít lấy chị, đó là bởi vì hắn cho rằng là chị phụ Thiết Vinh, chẳng qua, chị biết trong lòng của hắn rõ ràng, chỉ là hắn không muốn tiếp nhận sự thật mà thôi”.
“Ừm” Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, ánh mắt ôn nhu, tỏ vẻ giải thích.
Tuy Diệp Mỵ không có nói rõ, nhưng mà hắn đã là đoán được một chút, điểm này, theo Diệp Mỵ cái bốn lần này cũng không nguyện về nhà tuyệt đối là có một ít quan hệ.
Nhìn ánh mắt Đỗ Thừa ôn nhu, trên mặt Diệp Mỵ vẻ thương cảm dần dần tán đi, sau đó mười phần nghiêm túc hướng phía Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, cậu biết không, thật ra là cậu, đã để cho chị một lần nữa đã lấy được tự do, có thể nói, là cậu đã để cho chị sống lại một lần nữa”.
Nếu như không có Đỗ Thừa đánh vỡ cái cục diện bế tắc này mà nói, Diệp Mỵ biết mình có lẽ đời này cũng sẽ không trở lại kinh thành nữa, nếu như không phải Đỗ Thừa mà nói, có lẽ nàng cả đời này có thể phải cô đơn đến già, trừ khi trong chuyện này có một số người chính mình nghĩ thông suốt.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, chỉ là thoáng qua, Đỗ Thừa đột nhiên rõ ràng vì sao Diệp Mỵ muốn nói chuyện này cho mình.
Nhìn ánh mắt Đỗ Thừa hướng phía chính mình trông lại, Diệp Mỵ đột nhiên vươn tay đè miệng Đỗ Thừa, hơn nữa nhẹ giọng nói: “Đỗ Thừa, chị biết chị lựa chọn rất ngốc, nhưng mà chị đã không có lựa chọn khác”.
Diệp Mỵ thật là không có lựa chọn khác, nàng không muốn bởi vì nàng mà khiến cho Đỗ Thừa cùng Cố Tư Hân chia tay, cũng không muốn bởi vì bản thân rời Đỗ Thừa mà khiến cho Đỗ Thừa đi thừa nhận phẫn nộ của Diệp Nam Lăng cùng Diệp Đồ An, đó là chỗ Đỗ Thừa không cách nào thừa nhận, hơn nữa, trong lúc này một bộ phận rất lớn vẫn bởi vì nàng dẫn lên, cho nên, nàng căn bản là không lựa chọn.
Đỗ Thừa rõ ý tứ Diệp Mỵ, nhẹ nhàng gật gật đầu, chỉ là trong lòng lại nhiều hơn vài phần khổ sở.
Diệp Mỵ nhẹ nhàng cười, sau đó buông lỏng tay ra hướng phía Đỗ Thừa hỏi: “Chị sau khi trở về, cậu sẽ đến gặp chị sao?”
Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, tất nhiên Diệp Mỵ làm ra quyết định, hắn cũng cần làm cũng lựa chọn.
Diệp Mỵ rời đi rồi, xế chiều hôm đó liền lái cỗ xe Porche của nàng rời đi.
Thật ra Đỗ Thừa cho dù không có đi hội sở mà nói, Diệp Mỵ cũng sẽ chủ động đi tìm Đỗ Thừa, bởi vì Diệp Mỵ vốn tính đem Hoàng Phổ hội sở chuyển nhượng cho Đỗ Thừa.
Chỉ có điều, Đỗ Thừa không hề nghĩ ngợi liền từ chối, bởi vì giờ đây Đỗ Thừa hắn cần cũng không phải tiền, hơn nữa nếu như Hoàng Thanh hội sở trên danh nghĩa thuộc về hắn mà nói, Đỗ Thừa hoàn toàn có thể khẳng định, Đỗ gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho một cơ hội động thủ tuyệt hảo như vậy, dựa vào một ít chuyện bên trong sòng bạc, hơn nữa sòng bạc tư nhân này, Đỗ gia cũng đã có thể cho Đỗ Thừa vạn kiếp bất phục.
Mà đối với lựa chọn của Đỗ Thừa, Diệp Mỵ cũng không ngoài ý muốn, bởi vì ở trước khi đến, Diệp Nam Lăng đã nói với nàng, Đỗ Thừa sẽ không cần Hoàng Phổ hội sở, hiển nhiên, Diệp Nam Lăng lão mưu thâm tính đã sớm biết mấu chốt trong đó.
Cho nên, cuối cùng Diệp Mỵ dựa theo ý tứ Diệp Nam Lăng, đem Hoàng Phổ hội sở chuyển nhượng cho một tập đoàn tại bản địa rất có quyền lực, tổng giá trị gần mười triệu, mười triệu này sẽ lấy thân phận Diệp Mỵ hiến cho Viện khoa học quân sự làm tiền cơ sở nghiên cứu, mà Diệp Mỵ cũng sẽ