Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Từ ngày bị đuổi ra khỏi Đỗ gia, Đỗ Thừa liền phát hiện bên cạnh mình lúc nào cũng có thể xuất hiện… một hình ảnh có chút cung thân đang nhìn mình.
Hình ảnh thân thuộc đó, Đỗ Thừa tự nhiên có thể nhận ra, chỉ là, từ trước đến giờ, Đỗ Thừa không bao giờ nghĩ đến muốn nhìn mặt ông ta, hơn nữa, đối phương cũng chỉ là muốn nhìn mà thôi, từ trước đến nay không bao giờ nói được mấy câu với anh.
Đỗ Ân Minh nghe Đỗ Thừa nói vậy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưn là tự giễu, cũng có chút bất lực: “Con rời thành phố F đi Đỗ Thừa!”
Đỗ Ân Minh dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Mẹ con ta sẽ giúp con chăm sóc, con rời đây đi!”
“Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi không muốn rời đi!” Nghe Đỗ Ân Minh nói vậy, Đỗ Thừa chỉ cười nhưng trong lòng thì đã rất rõ, hình như Đỗ gia đã bắt đầu có ý định “xử” hắn.
Dù sao những ngày này, hành động của hắn cũng không ít, nếu Đỗ gia đã chú ý đến hắn thì cũng không khó tìm ra đầu mối.
“Hai tháng nay con hay đổi rất nhiều, nhưng Đỗ Thừa, thực lực một người dù có mạnh đến đâu thì thì cũng không thể so sánh với cả một thế lực lớn, con hãy đi đi!” Đỗ Ân Minh thở dài, thực ra, tính cách Đỗ Thừa cũng có phần nào giống ông.
“Nếu ông chỉ là muốn nói những lời này thì chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi.”
Đỗ Thừa nhẹ nhàng nói, hắn không muốn buông xuôi trong chuyện này bởi vì hắn nghĩ căn bản không thể rời thành phố F, hắn đã gây dựng tất cả ở đây rồi. Nói xong, Đỗ Thừa đứng dậy.
Đỗ Ân Minh mấp máy môi, định nói gì đó nhưng không lên lời.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Đỗ Thừa cũng không lưu lại thêm làm gì, chỉ nói xong một câu rồi rời đi.
Vừa đi ra ngoài cửa, Đỗ Thừa liền nhìn thấy Đỗ Thanh Vũ, hiển nhiên, Đỗ Thanh Vũ không có rời đi.
“Ngươi tự tin lắm!” Đỗ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Đỗ Thừa, rõ ràng những gì Đỗ Thừa và Đỗ Ân Minh vừa nói Đỗ Thanh Vũ đều biết. Dừng lại một chút, Đỗ Thanh Vũ quay sang nói với Đỗ Thừa: “Nhưng ngươi đừng có quá tự cao, loại người tầm thường như người, đến lúc đó sẽ rất thảm.”
“Vậy ư?” Với sự châm chọc của Đỗ Thanh Vũ, Đỗ Thừa chỉ lạnh lùng đáp một tiếng, thái độ như khích tướng thêm, căn bản không có cách nào có thể làm dao động ý chỉ quyết tâm bây giờ của Đỗ Thừa.
Ngay lúc này, có tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên. Âm thanh này rất có quy luật, mỗi bước đều có cảm giác như được dày công tính toán, không nhanh không chậm mà vọng đến, Đỗ Thừa đã nhìn thấy chủ nhân thực sự của Đỗ gia hiện nay – Hà Diệu Anh.
Hà Diệu Anh và Đỗ Ân Minh tuổi cũng gần như nhau nhưng nhưng Hà Diệu Anh chăm sóc bản thân hơn, nhìn dáng người chỉ khoảng bốn mươi tuổi, so với Đỗ Ân Minh hoàn toàn không giống nhau. Trên người Hà Diệu Anh có gì đó mạnh mẽ uy quyền, thêm vào đó, hai đầu lông mày còn hơi nhíu lại làm cho người ta có cảm giác tràn đầy áp lực, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Ít nhất trước đây, khi Đỗ Thừa nhìn thấy Hà Diệu Anh thì có cảm giác đó.
Thế nhưng bây giờ, Đỗ Thừa nhận ra bản thân khi đối diện với Hà Diệu Anh, hoàn toàn không có cảm giác áp lực bí bách như trước, thậm chí, tâm thái còn hết sức thoải mái, cảm giác này chính là hoàn toàn không coi Hà Diệu Anh là gì trong mắt mình.
Hà Diệu Anh đã sớm biết Đỗ Thừa đã đến, hơn nữa bà ta xuất hiện hiển nhiên cũng là vì Đỗ Thừa.
“Cho ngươi mười ngày, sau đó hãy cút khỏi thành phố F, vĩnh viễn không bao giờ được trở lại, nếu không, ta sẽ trực tiếp ra tay để tiêu diệt ngươi.”
Thanh âm của Hà Diệu Anh rất lạnh, tràn đầy sự tự tin. Sau khi nói xong, Hà Diệu Anh đi thẳng vào thư phòng của Đỗ Ân Minh, không nói gì thêm với Đỗ Thừa. Hiên nhiên bà ta cho rằng bà ta thừa tư cách nói với Đỗ Thừa câu đó, như vậy là tử tế hết sức rồi. Đỗ Thừa mỉm cười, xem ra trong Đỗ gia, Đỗ Thừa chỉ là con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Đỗ Thừa không ở lại Đỗ gia thêm làm gì, khi Hà Diệu Anh còn đang ở trong thư phòng Đỗ Ân Minh, Đỗ Thừa liền rời đi.
Nói đến tiệc rượu, Đỗ Thừa không có hứng thú.
Nhưng khi Đỗ Thừa hoàn thành việc này, Đỗ gia thực sự sẽ ra tay với anh.
Với thực lực của Đỗ gia mà nói, hoặc là chơi đẹp, hoặc là xã hội đen luôn. Nhưng với tính cách của Hà Diệu Anh, chuyện dùng cả hai cách thì cũng không có gì là lạ.
Nói trắng ra là thủ đoạn của Hà Diệu Anh rất hung ác, một khi đã ra tay thì sẽ không cho kẻ thù còn con đường sống.
Mấy lần ra tay trước, chỉ là Đỗ Thanh Vũ thử anh mà thôi. Thủ