Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
“Ngô Doãn, tôi đối với anh tốt như vậy, sao anh lại vứt bỏ tôi, anh chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi sao?”
Lý Vân kéo tay áo Ngô Doãn, vẻ mặt đầy bi phẫn nói.
“Cô nói cái gì, tôi không biết ngươi, cút đi”.
Ngô Doãn mặt lạnh như băng hướng về phía Lý Vân quát, sau đó nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia nói: “Ngải Mai, người phụ nữ này nhất định điên rồi, nàng ta trông xấu như thế, làm sao anh có thể quen với nàng ta chứ?”
“Đúng, chỉ mặt hàng như vậy, hơn nữa lại ăn mặt keo kiệt như vậy, Ngô Doãn, nếu như anh thật nhận thức nàng mà nói, em phải một lần nữa đánh giá lại phẩm vị của anh đó” Phụ nhân xinh đẹp hiển nhiên là mười phần đắc ý, sau khi mười phần khinh thường nhìn thoáng qua Lý Vân, lạnh giọng nói.
Đồ Lý Vân mặc trên người cũng không kém, một bộ cũng đạt đến chừng hai chục ngàn, nhưng người phụ nữ xinh đẹp kia mặc trên người hiển nhiên là quý hơn nhiều, một bộ dáy dài do chính nhà thiết kế nổi tiếng người Ý tự tay làm giá cũng không thấp hơn một trăm năm mươi ngàn, khó trách người phụ nữ xinh đẹp cười nhạo Lý Vân như thế.
“Làm sao có thể, cái loại mặt hàng này, Ngô Doãn anh làm sao có thể vừa ý” Ngô Doãn vội vàng cất lời giải thích, cực kỳ hạ thấp Lý Vân.
Lý Vân nghe nói vậy rất giận giữ, nàng đối với Ngô Doãn thật tâm, muốn cái gì nàng cho cái đấy, hai người thường xuyên ra vào song bạc, những nơi cao cấp, dưới tình huống không có nguồn thu vào, Lý Vân cho dù có vài tỷ, cũng không đủ để Ngô Doãn ăn tiêu như vậy.
Như bây giờ là tốt rồi, nàng chỉ mới nói vài câu ai oán với Ngô Doãn, nói hai người phải chi tiêu tiết kiệm một chút, nếu không xuống nữa chỉ sợ không có tiền, nguyên bản Lý Vân cho rằng Ngô Doãn sẽ đồng cam cộng khổ cùng nàng, nào biết Ngô Doãn ngày hôm sau đã trở mặt, hơn nữa nhanh chóng quen một phú bà, làm cho nàng một phen khổ tâm hoàn toàn phó mặc.
“Ngô Doãn, tôi hỏi lại anh một câu, anh thật tuyệt tình như vậy, có phải không?”
Nhìn vẻ mặt tuyệt tình của Ngô Doãn,Lý Vân rất tuyệt vọng, đột nhiên rất muốn xúc động, bởi vì lúc này nàng có cảm giác ác giả ác báo, những hình ảnh trước đây cùng với Cố Đào, giờ lại nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng.
“Tiện nữ nhân, tôi nói rồi, tôi không biết cô, cút đi” Ngô Doãn cực kì bạc tình bạc nghĩa, vừa sợ Lý Vân làm phiền vừa sợ phú bà bên cạnh bỏ đi, rất giận giữ, đẩy Lý Vân ngã xuống đất, sau đó nói với phú bà xinh đẹp: “Ngải Mai, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến con mụ điên này”.
Phú bà xinh đẹp rất đắc ý, liếc nhìn Lý Vân rồi cùng Ngô Doãn hướng đến bách hóa Tân Phổ.
Nhìn bộ dáng vô cùng tuyệt tình của Ngô Doãn, Lý Vân trong ánh mắt đã tràn đầy lửa giận tiểu, nhớ tới mình bởi vì Ngô Doãn mà dùng hết tất cả tiền tài, Lý Vân ánh mắt dần dần biến thành oán độc cùng tuyệt vọng, sau khi từ trên mặt đất bò lên, Lý Vân lại chậm rãi từ bên trong giỏ xách lấy ra một cây dao, hơn nữa từng bước một hướng về phía Ngô Doãn mà đuổi theo.
Ngô Doãn căn bản là không biết Lý Vân đằng sau đang cầm dao hướng về phía hắn vọt tới, lúc này hắn đang cực lực nịnh hót phú bà xinh đẹp kia, hiển nhiên là muốn đem hình tượng của mình vừa rồi tổn thất bổ sung trở lại.
“Ngô Doãn”.
Mà đúng lúc này, Ngô Doãn chợt nghe đằng sau có người gọi hắn, xuất phát từ phản xạ thân thể, hắn không hề nghĩ ngợi liền quay đầu lại.
Chờ quay đầu sau, Ngô Doãn trên mặt trong nháy mắt tràn đầy thần sắc kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện, một thanh dao sắc nhọn đang hướng về phía khuôn mặt anh tuấn của hắn chém xuống, mà hắn, đã là né không kịp.
Âm thanh vô cùng thảm thiết từ chỗ Ngô Doãn vang lên, chỉ là tại thời khắc này, Ngô Doãn lại quên đau đớn, trong lòng của hắn chỉ nghĩ, hắn không thể bị hủy khuôn mặt, khuôn mặt tuấn mỹ mà hắn dùng để sinh tồn không thể để cho Lý Vân hủy đu được.
“Mày chết đi, dám vứt bỏ tao, tao cũng sẽ không để cho mày sống khá giả”.
Lý vân vẻ mặt oán độc lạnh giọng nói, động tác trên tay lại không có đình chỉ, dao ở trong tay không ngừng cắm ở trên tay, trên mặt còn có trên người Ngô Doãn.
Phú bà xinh đẹp ở bên cạnh đã dọa đứng đờ ra tại chỗ, cả người đều không ngừng run rẩy.
Dần dần, Ngô Doãn đã là hô không ra tiếng, bị Lý Vân đâm mấy chục dao, toàn thân nằm gục đó, trên người trên mặt máy chảy không ngừng, mười phần khủng bố.
“Đồ đáng chết, dám đoạt nam nhân tao, mày cũng cùng đi chết đi”.
Nhìn bộ dáng của Ngô Doãn nằm trên đất, Lý Vân trên mặt lại hiện lên một tia vui vẻ thỏa mãn, sau đó lại đưa mắt nhìn sang trên người phú bà xinh đẹp này, cười u ám nói.
“Không cần”.
Phú bà vẻ mặt sợ hãi, ánh mặt đầy vẻ hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, vì y phục trên người quá mức bó sát, nàng không thể bước chân chạy trốn được.
Mà dao ở trong tay Lý Vân, tại thời khắc này đã đâm về phía mặt nàng.
Xa xa, Đỗ Thừa cùng Cố Tư Hân đem một màn này hoàn toàn nhìn vào mắt, xem ra Lý Vân ra bộ dáng như vậy, xem Ngô Doãn ra bộ dáng như vậy, Đỗ Thừa trong mắt ngoại trừ lạnh lùng ra thì chính là lạnh lùng, không có nửa điểm đồng tình.
Không