Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Nơi Lý Ân Tuệ ở là một khu biệt thự đặc biệt giành cho các nhà thiết kế của Thế gia Paris, không bán cho người ngoài.
Là con át chủ bài của Thế gia Paris, Lý Ân Tuệ không chỉ có hẳn một căn biệt thư riêng mà căn biệt thự của cô là đẹp nhất ở đây.
Chiếc BMW dừng trước một căn biệt thự mang đậm kiến trúc châu Âu, lúc cách đó một quãng xa, Lý Ân Tuệ đã khởi động công tắc đóng mở cổng chính nên chiếc BMW dừng lại không lâu, cánh cửa lớn đã chậm rãi mở ra để tiến sâu vào trong căn biệt thự.
Căn biệt thự diện tích không lớn lắm, khoảng hơn 200 mét vuông, nhưng không cần biết là xây mới hay trùng tu, chất lượng đều vượt qua mức tiêu chuẩn, hơn nữa chỉ cần chủ nhân là Lý Ân Tuệ cũng đủ biết rồi.
Cùng Đỗ Thừa xuống xe, hai người cùng tiến đến cửa chính. Đi được vài bước bỗng Lý Ân Tuệ dừng lại nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, tôi nói trước, đợi lát nữa anh bước vào thì không được cười, không cần biết, nếu anh cười thì tôi sẽ không nhìn mặt anh nữa đâu đó”.
Nếu chỉ là bạn bình thường, tất nhiên Lý Ân Tuệ sẽ để Đỗ Thừa ngủ lại khách sạn, nhưng trong lòng Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa không phải người bạn bình thường nên cô dẫn Đỗ Thừa về nhà.
“Được”.
Đỗ Thừa có chút khó hiểu nhìn Lý Ân Tuệ, nhưng hắn không hiểu rõ lắm câu Lý Ân Tuệ nhắc nhở, nhưng Đỗ Thừa không muốn hỏi gì thêm.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, Lý Ân Tuệ yên tâm đôi chút, sau đó cô cùng Đỗ Thừa bước lên cầu thang, mở cửa căn biệt thự.
Đỗ Thừa vốn dĩ có chút khó hiểu, lúc Đỗ Thừa bước vào bên trong căn biệt thự hắn mới hiểu ra ý nghĩa câu nhắc nhở của Lý Ân Tuệ.
Nếu như không phải Lý Ân Tuệ đang ở bên cạnh, Đỗ Thừa không dám tin chủ nhân ngôi nhà là một cô gái, mà giống như ngôi nhà của một gã thiếu gia.
Căn phòng rất bừa bộn, bừa đến nỗi Đỗ Thừa không chịu được, đầu tiên hắn bước vào sảnh lớn, trên chiếc ghế sofa trong sảnh ngổn ngang những vỏ đồ hộp ăn nhanh, chiếc bình trà trống rỗng đặt trên bàn, la liệt bản vẽ, bản thiết kế các loại, dưới mặt đất chỗ nào cũng thấy những mẩu giấy vẽ hỏng quăng nằm chỏng chơ.
Trong gian bếp bên cạnh là chồng bát đĩa cao ngất ngưởng chưa được rửa.
Nhìn cảnh tưởng như vậy, Đỗ Thừa cố gắng kiềm chế, nhưng hắn phát hiện hắn không khống chế nổi.
Lý Ân Tuệ đứng bên cạnh nhìn bộ dạng cố gắng nhịn cười của Đỗ Thừa càng nhìn càng méo mó.
“Ha ha ha ha…”
Cuối cùng Đỗ Thừa không nhịn nổi, lớn tiếng cười vang.
Vì cảnh tượng này khiến hắn nhớ lại lúc còn ở thành phố, chỗ nào Lý Ân Tuệ ở cũng lộn xộn bừa bãi như vậy. Rõ ràng Lý Ân Tuệ có khả năng thiết kế trời ban nhưng cô không phải là người phụ nữ tinh tế trong sinh hoạt hàng ngày.
Thậm chí Đỗ Thừa còn tưởng tượng phòng của Lý Ân Tuệ còn bừa gấp mấy thế này.
Nghĩ đến đó, trong đầu Đỗ Thừa không nhịn nổi nghĩ tới ngày trước.
Nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ hối hận là đã không bỏ Đỗ Thừa tại một khách sạn nào đó.
Rơi vào đường cùng, Lý Ân Tuệ chỉ còn cách uy hiếp Đỗ Thừa: “Còn cười nữa là tôi giận đấy”.
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy Đỗ Thừa đã thôi nhưng trên nét mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn cười chưa dứt.
“Dẫn tôi về phòng đi”.
Nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa, trong lòng Lý Ân Tuệ dễ chịu đôi chút, cô chỉ lên lầu rồi cùng Đỗ Thừa lên cầu thang tiến lên tầng hai khu biệt thự.
Lý Ân Tuệ sắp xếp Đỗ Thừa ở một gian phòng gọn gàng, vốn dĩ phòng này không có người ở, vài ngày trước cô có người bạn qua chơi rồi ngủ lại một đêm, cho nên gian phòng vẫn gọn gang, chỉ cần đổi bộ chăn gối là ổn rồi.
Lý Ân Tuệ nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một bộ chăn gối trắng tinh giúp Đỗ Thừa thay, đồng thời cô cũng lấy một bộ đồ ngủ mới đưa cho Đỗ Thừa: “Đây là bộ đồ tôi chuẩn bị cho bố mỗi khi qua đây chơi, khi nào ngủ anh mặc đi. Những đồ trong phòng tắm đều là đồ mới, anh cứ thoải mái dùng. Cũng muộn rồi, ngủ sớm đi, hẹn gặp lại anh vào sáng mai!”
Lý Ân Tuệ vẫn có chút giận dỗi, nói liền một mạch xong cô cũng nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
Nhìn bộ dạng của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa mỉm cười, anh biết Lý Ân Tuệ không thật sự giận hắn, chỉ là vừa rồi hắn không nhịn nổi cứ cười mãi, ngủ một giấc là không sao rồi.
Đỗ Thừa bước vào phòng tắm. Tắm xong hắn mặc bộ đồ ngủ Lý Ân Tuệ đưa cho rồi lên giường nằm. Chỉ có một điều khiến hắn hơi bất tiện là bộ đồ