Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Chênh lệch múi giờ nên lúc Đỗ Thừa về đến khu biệt thứ số 15 đã gần mười hai giờ đêm rồi.
Nhưng đèn trong căn biệt thự vẫn sáng, mấy người Cố Giai Nghi đã ngủ rồi, chỉ có Cố Tư Hân vẫn đang đóng cửa phòng luyện đàn piano.
Từng khúc nhạc thánh thót từ phím đàn piano vang lên, truyền tới bên tai Đỗ Thừa rõ mồn một.
Đỗ Thừa chăm chú lắng nghe rồi chợt hắn phát hiện Cố Tư Hân đang đàn một khúc hắn chưa hề nghe qua bao giờ. Tuy điệu nhạc đôi chỗ còn trúc trắc, so với những điệu nhạc nổi tiếng thì còn một quãng xa, nhưng tổng thể thật khiến người nghe có một cảm giác vô cùng tươi mát, tràn ngập niềm vui.
Rất rõ ràng đó là khúc nhạc do Cố Tư Hân tự sáng tác. Ở phương diện này cô được trời phú cho tài năng tuyệt vời , chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có những bước đột phá đáng kể. Xem ra việc Cố Tư Hân muốn tự mình viết ra những khúc nhạc nổi tiếng thế giới cũng không có gì là khó.
Nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp mê đắm lòng người của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa không vội về phòng mà hắn khẽ mở cửa phòng đàn piano.
Trong phòng đàn, Cố Tư Hân đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa chăm chú chơi một khúc nhạc.
Chiếc váy ngủ rất mỏng manh. Đỗ Thừa chưa bao giờ thấy Cố Tư Hân mặc ra ngoài, hiển nhiên chỉ khi ở nhà cô mới mặc, hoặc vì Đỗ Thừa không có nhà nên cô mới mặc.
Dưới ánh đèn trắng của phòng đàn, với đôi mắt tinh tường, Đỗ Thừa có thể thấy rõ thân thể mềm mại lấp ló sau chiếc váy ngủ mỏng manh, đôi chân thon dài bên dưới chiếc váy lộ ra thật mê đắm lòng người.
Cố Tư Hân lúc này, không thể nghi ngờ là cho người ta một loại đánh sâu vào thị giác cực kỳ mãnh liệt. Giống như nụ cười của một thiên sứ, đến khí chất trong trắng thuần khiết của một nữ thần đang hòa quyện vào nhau, ấy là lực hút mê hoặc đối với bất kì người đàn ông nào.
Cố Tư Hân cũng có chú ý tới tiếng khẽ mở cửa đằng sau lưng. Cô nghĩ rằng là Cố Giai Nghi hoặc Bành Vịnh Hoa bước vào. Cô định đàn xong mới quay đầu lại nhìn. Nhưng khi đàn xong cô mới phát hiện Đỗ Thừa đã đứng cách không tới ba bước chân sau lưng cô.
"Đỗ Thừa, anh như thế nào đã trở lại".
Cố Tư Hân có chút bất ngờ hỏi Đỗ Thừa, rồi sau như chợt nhớ ra điều gì, cô vội lấy tay che trước ngực.
Bộ váy ngủ này là hôm nay cô và Cố Giai Nghi lúc đi mua sắm mua về. Tuy gợi cảm một chút nhưng mặc mùa hè cảm thấy rất dễ chịu. Vốn dĩ Cố Tư Hân nghĩ rằng ngày mai Đỗ Thừa mới về đến nơi, với lại trong căn biệt thự cũng chẳng có người con trai nào khác nên cô mới mặc chiếc váy ngủ này. Ai ngờ đâu nửa đêm canh ba Đỗ Thừa về khiến Cố Tư Hân trở tay không kịp.
"Thế nào? Em không mong anh về à?"
Đỗ Thừa mỉm cười, Cố Tư Hân không che càng tốt, cô che thế này ngược lại càng mê người.
"Không phải, em không có ý đó.
Cố Tư Hân vội vàng giải thích, trong lòng có chút hoảng, vừa nói cô vừa đứng dậy: "Cũng muộn rồi, em về phòng ngủ trước nhé! Hẹn anh vào sáng mai".
Nói xong, Cố Tư Hân đi qua chỗ Đỗ Thừa đang đứng.
Nhưng cô vừa đi được một bước thì toàn thân cô đã bị Đỗ Thừa trực tiếp chặn ngang ôm vào trong ngực.
“A...”
Cố Tư Hân nhẹ kêu khẽ lên một tiếng nhưng làm sao mà thoát khỏi vòng tay của Đỗ Thừa.
Cảm nhận rõ trong vòng tay mình Cố Tư Hân không ngừng vặn vẹo, cánh tay Đỗ Thừa càng siết chặt hơn rồi hắn cúi đầu ghé sát bên tai Cố Tư Hân nói nhỏ:
"Tư Hân, tối nay em mặc chiếc váy này rất đẹp, sau này em thường xuyên mặc cho anh xem được không?"
Vẻ thẹn thùng của Cố Tư Hân càng khiến Đỗ Thừa cố ý phả từng luồng khí nóng ấm bên tai cô. Toàn thân Cố Tư Hân như tê dại mềm nhũn trong vòng tay của Đỗ Thừa, trong lòng cảm thấy thích thú. Nghe Cố Tư Hân nói vậy trong lòng cô lại có cảm giác thích thú hơn nữa.
Cố Tư Hân nói rất khẽ: "Không được, chị nói chiếc váy này chỉ được mặc lúc không có người, nhất định không được mặc trước mặt anh, nếu không anh sẽ… anh sẽ..."
Cố Tư Hân vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại xấu hổ nên thôi.
"Anh sẽ làm sao?" Đỗ Thừa có thể nói vẻ thẹn thùng của Cố Tư Hân có ma lực càng khiến hắn bị thu hút, hắn vẫn tiếp tục phả hơi thở nóng ấm bên tai Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân nào dám trả lời câu hỏi đó, khuôn mặt kiều diễm của cô có thể nói là kiều diễm ướt át, phảng chỉ chạm nhẹ một cái, đều có thể nhỏ ra nước vậy.
Chỉ là, cho dù không có nói, Cố Tư Hân rất nhanh liền càng hoảng, bởi vì nàng phát hiện, từ dưới bụng mình có một vật đang không ngừng lớn mạnh, hơn nữa còn chống vào bụng mình cực kỳ khó chịu, điều này làm cho Cố Tư Hân càng hoảng, vặn vẹo thân thể mềm mại muốn rời đi.
Nhưng Cố Tư Hân càng vặn vẹo khiến sự cọ xát thân thể càng kích thích Đỗ Thừa,