Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Hôm nay Cố Giai Hân đã rời đi, Đỗ Thừa tự nhiên là không bỏ qua cho Cố Giai Nghi.
Sau khi lên lầu, Đỗ Thừa trực tiếp đem Cố Giai Nghi ôm đến phòng mình, sau đó ném lên trên giường.
Nhìn dáng người gợi cảm mê người của Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa hai tay đã trước tiên hướng tới trên người Cố Giai Nghi đem quần áo cởi bỏ đi.
Đối với cái này, Đỗ Thừa tự nhiên là mười phần thuần thục, hoàn toàn không để ý tới phản kháng rất nhỏ của Cố Giai Nghi, hai tay mười phần thuần thục đem từng món y phục trên người Cố Giai Nghi lột bỏ đi.
Thân thể mềm mại thon dài của Cố Giai Nghi đã hiện ra trước mắt Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa yêu thương đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại vô cùng non mềm của Cố Giai Nghi, Cố Giai Nghi hiện tại thân mình có thể nói là càng ngày càng mềm, giống như là nước vậy, cảm giác trên tay càng ngày càng mềm, điều này làm cho Đỗ Thừa không thể không tán thưởng tạo vật thần kỳ, trải qua tình yêu thấm đẫm, Cố Giai Nghi vô luận là dáng người hay là làn da đều biến càng ngày càng tốt, thân mình non mềm kia, giống như dùng một chút lực là có thể nhấn ra nước vậy.
Mà Cố Giai Nghi, nàng sớm ở dưới sự âu yếm của Đỗ Thừa hóa thành một bãi xuân thủy, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, hai chân kẹp chặt nhau, kẹp lấy bàn tay lửa nóng của Đỗ Thừa đang ở giữa hai chân nàng làm ác, vô cùng mê người.
Cảm giác được chỗ bí mật của Cố Giai Nghi sớm đã một mảng lầy lội, Đỗ Thừa cũng không có chờ gì nữa, sau khi trực tiếp đem quần áo trên người bỏ đi, liền trực tiếp phân hai đùi trắng nõn tràn ngập co dãn của Cố Giai Nghi ra.
Tiến nhập trong cơ thể Cố Giai Nghi, một cỗ ấm áp vô cùng trong nháy mắt đem lửa nóng của Đỗ Thừa vây quanh, mà Cố Giai Nghi thì phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng mê người, hai chân kẹp chặt phần eo của Đỗ Thừa.
Sau khi cùng Cố Giai Nghi lên đỉnh vu sơn, Đỗ Thừa buổi chiều trực tiếp lái xe đưa Cố Giai Nghi đã một mảng mềm yếu lên phi cơ.
Trước khi đi, Cố Giai Nghi vẫn là mười phần nổi giận trừng mắt nhìn Đỗ Thừa một cái, bởi vì nàng như vậy, chỉ sợ ở trên phi cơ nghỉ ngơi vài giờ cũng không thể hoàn toàn khôi phục lại, chẳng qua, nhớ tới khoái cảm vô cùng khi Đỗ Thừa mãnh liệt trùng kích, Cố Giai Nghi lại một trận đỏ mặt.
Đỗ Thừa tự nhiên là không sợ Cố Giai Nghi phản kích, cái này với hắn mà nói hoàn toàn chính là không đau không ngứa, cho nên, sau khi chờ Cố Giai Nghi lên phi cơ, Đỗ Thừa trực tiếp xoay người hướng tới bên ngoài sân bay đi đến, sau đó lái xe trực tiếp về biệt thự 15.
Buổi chiều, Đỗ Thừa không có đi đâu, mà là lưu tại nhà cùng mẫu thân mình phơi nắng, nói chuyện xưa, đương nhiên còn có học tập.
Đợi tới chừng tám giờ tối, Đỗ Thừa lúc này mới lái xe rời biệt thự 15.
Bởi vì thời gian không gấp, cho nên Đỗ Thừa lái xe cũng không nhanh, bất quá, chờ xe Đỗ Thừa chạy đến nơi thường xuyên có đèn xanh đèn đỏ kia, tốc độ của Đỗ Thừa lại trực tiếp chậm xuống.
Bởi vì ở phía trước Đỗ Thừa xa xa, Trình Yên mặc một thân đồng phục tiếp viên hàng không, đang kéo một cái vali đi qua ngã tư đường, quan trọng nhất là, Trình Yên cũng thấy Đỗ Thừa.
Nhìn Đỗ Thừa ngồi ở bên trong xe, Trình Yên bên trong hai mắt đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, sau đó lại nhiều vài phần ảm đạm.
Hai người khoảng cách có chút xa, chính như Đỗ Thừa suy nghĩ vậy, đây là hai đường thẳng song song, mà kết quả cuối cùng, Đỗ Thừa hắn cùng Trình Yên sẽ một người quẹo trái, một người quẹo phải.
Cho nên Đỗ Thừa cũng không có ý tứ cùng Trình Yên chào hỏi, hơn nữa, Đỗ Thừa cũng không biết chào hỏi Trình Yên như thế nào cùng, tuy rằng giảm tốc độ xe xuống, nhưng mà Đỗ Thừa cuối cùng vẫn không có dừng xe lại.
Trình Yên không ngừng lại, chỉ là, đợi cho xe Đỗ Thừa từ chỗ rẽ đi qua, trong ánh mắt nàng đã là tràn ngập thần sắc ảm đạm, còn có vài phần mê mang.
Mà ngay tại thời điểm Trình Yên tâm thần hoảng hốt, dưới chân nàng bỗng nhiên giẫm vào chỗ trống không, một cỗ cảm giác vô cùng đau đớn trong nháy mắt dâng lên trong lòng Trình Yên, cả người lại trực tiếp ngã xuống.
Thì ra Trình Yên trong khi hoảng hốt, cũng không có phát hiện ở trước mình có một chỗ tách ra để phân làn người đi đường và xe, cho nên một chân trực tiếp bước hụt, hơn nữa cực độ vặn vẹo.
Trình Yên chỉ là một cô gái, như thế nào chịu được loại cảm giác đau đớn bị trật chân này, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Cảm giác đau đớn vô cùng làm cho hai mắt Trình Yên đã nhanh chóng đỏ bừng, trong lòng lại có một cỗ chua xót, sau đó trực tiếp ôm đầu gối khẽ nấc lên.
Trong lúc khẽ nấc Trình Yên cũng không có phát giác, ở phía sau nàng, một chiếc xe đã chậm rãi ngừng lại, sau đó, một người đã bước nhanh hướng tới nàng.
“Cô không có việc gì chứ?”
Nhìn chỗ mắt cá bị sưng của Trình Yên, Đỗ Thừa vội vàng cúi xuống hướng tới Trình Yên nhẹ giọng nói.
Nghe được thanh âm Đỗ Thừa, Trình Yên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Đỗ Thừa, khóc cũng lớn tiếng hơn, tựa như phát tiết cái gì đó.
Nhìn bộ dáng khóc lóc của Trình Yên, Đỗ Thừa trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Tôi đau”. Trình Yên tuy khóc những vẫn là khó nói ra lý do.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện” Đỗ Thừa biết Trình Yên chân bị trật khẳng định rất đau, vội vàng nói.
Chỉ là, Trình Yên lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ