Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Thành Phong nói đến tầng bốn của câu lạc bộ cũng chính là sòng bạc, chỉ là hôm nay ở đây có chút gì đó khác thường, bảo vệ ở thang máy không thấy đâu, thay vào đó là hai thanh niên thoạt nhìn có khả năng không tồi, khi nhìn thấy Đỗ Thừa và Thành Phong đến hai thanh niên đó chỉ gật gật đầu với Thành Phong, sau đó mở thang máy cho Đỗ Thừa và Thành Phong đi vào.
Đỗ Thừa chỉ thản nhiên quan sát, ánh mắt không hề có chút thay đổi nào, chỉ cùng Thành Phong đi thang máy lên tầng bốn, đi vào trong sòng bạc.
Ở đây bình thường vào buổi tối thời gian này nên là thời gian náo nhiệt nhất của sòng bạc, nhưng hôm nay lại vô cùng yên lặng, không chỉ không thấy khách khứa mà đến người chia bài và tiếp tân cũng không biết đi đâu rồi.
Còn ánh mắt của Đỗ Thừa lại vô cùng tự nhiên chú ý đến mặt một chiếc bàn ở trung tâm.
Trên bàn có một người đang ngồi, đó là một người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, dung mạo của người đó không thuộc vào loại đẹp trai, nhưng, khí chất lại vô cùng đặc biệt, đó chính là loại khí chất thượng vị giả, giống như khí chất của những nhân vật như Diệp Nam Lăng vậy.
Cũng bởi vì khí chất này đã khiến cho bề ngoài của người thanh niên không còn quan trọng gì nữa.
Phía sau người thanh niên kia lại có một ông già đang đứng.
Ông già đó khoảng hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc một bộ quần áo đời đường có chút chật, người cũng hơi hơi cong lại, nhưng chính ông già này lại mang đến cho Đỗ Thừa cảm giác bị uy hiếp.
Trực giác nói cho Đỗ Thừa biết, ông già này không phải là người đơn giản, bởi cảm giác mà ông già này mang lại cho Đỗ Thừa, so với sư phụ của Đỗ Thanh Võ còn mạnh hơn, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Điều này thể hiện người thanh niên kia tuyệt đối không hề đơn giản.
Người thanh niên kia cũng đã thấy Đỗ Thừa tới, ánh mắt dừng trên người Đỗ Thừa, trên mặt mặc dù đang trưng ra một nụ cười nhưng Đỗ Thừa lại có thể rõ ràng nhận ra, trong ánh mắt của người thanh niên này hiện lên sự cao ngạo, cũng giống như những con kiến đang nhìn hắn vậy, cảm giác luôn ở trên cao không với tới được vậy.
“Mời” Sau khi Đỗ Thừa đi đến gần người thanh niên chỉ về chiếc bàn bạc đối diện rồi nói với Đỗ Thừa một câu, còn Thành Phong lại đi đến phía sau hắn.
Đỗ Thừa cũng không khách khí, ánh mắt của người thanh niên kia khiến hắn không thoải mái chút nào, nhưng, Đỗ Thừa cũng không vì thế mà xem nhẹ, bởi hắn biết, bất cứ người nào coi thường chính mình cuối cùng đều sẽ hối hận.
Sau khi ngồi xuống Đỗ Thừa cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người thanh niên kia.
“Nghe nói kĩ thuật chơi bài của anh không tồi, chơi vài ván xem thế nào?”
Trên tay người thanh niên kia luôn đùa nghịch một bộ bài, bộ bài đó trên tay hắn như là ảo thuật vậy, biến hóa muôn hình vạn dạng, còn trong lúc nói câu này, hắn đã bỏ bộ bài xuống mặt bàn.
“Được”.
Nhìn thần sắc tự tin trên mặt người thanh niên kia, trên mặt Đỗ Thừa đột nhiên hiện lên ý cười lãnh đạm, không có từ chối, bởi hắn biết dụng ý của người này, chỉ tiếc là, chiêu này dùng với Đỗ Thừa, dường như không có tác dụng gì.
Người thanh niên không ngờ Đỗ Thừa đồng ý nhanh như vậy, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, hơn nữa còn nói: “Thế chơi 21 điểm đi, nghe nói đây là sở trường của anh”.
“Tùy thôi” Đỗ Thừa đáp rõ ràng, bởi bất cứ kiểu chơi bài nào đối với hắn đều như nhau cả thôi.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, Thành Phong ở bên cạnh đi đến chiếc bàn bạc ở chính giữa, sau đó cầm bộ bài giấy trên bài để trộn bài.
Trộn bài xong, Thành Phong không nói gì, trực tiếp bắt đầu chia bài.
Nước bài của hai người đều nhỏ, nhưng so sánh với nhau, bài của người thanh niên kia rõ ràng tốt hơn.
Cơ bản khi chưa có người thắng ở ván trước, thường thì khi bốc bài ai to hơn người đó sẽ đánh trước, đây cũng là loại quy tắc ngầm nên không ai nói gì, vì thế
Đỗ Thừa đến quân bài cuối cùng cũng chưa xem liền rút một lá bài.
Bởi đối với Đỗ Thừa mà nói, hắn xem lá bài cuối hay không cũng như nhau, quan trọng là người thanh niên kia cũng chưa xem lá bài cuối.
Cho dù nếu không xem lá bài cuối thì Đỗ Thừa cũng biết quân bài đó của hắn là quân gì.
Thành Phong rất nhanh liền đánh bài xuống, đó là một quân cơ, nếu thêm vào bài vốn có mười bốn điểm của Đỗ Thừa thành mười chín điểm, nhưng trên bài tính ra chỉ có mỗi chín điểm,
Người thanh niên kia không lấy, mà nhìn bài của Đỗ Thừa nhíu mày một cái, sau đó lại nhìn Đỗ Thừa, ánh mắt đó như đang nhìn thấu Đỗ Thừa vậy.
Nhưng người thanh niên này khiến người khác cảm giác rất kì quái, mặc dù nhíu mày nhưng thần sắc trên mặt không có chút thay đổi nào, cứ như anh ta không hề nhíu mày vậy.
Hơn thế, ánh mắt của hắn cũng khiến Đỗ Thừa thấy kì quái, có vẻ người thanh niên đang ngồi trước mặt anh kia như là một cỗ máy tính đang đang ngừng tính toán vậy.
Sau một lát, người thanh niên kia gõ gõ nhẹ vào mặt bàn, Thành Phong đưa cho anh ta một cây bài, giống như Đỗ Thừa vậy.
Lại là một cây năm, thế là người thanh niên kia cầm con bài cuối kia lên.
Đúng lúc nhìn thấy bài của mình, đôi lông mày của người thanh niên đó lại càng nhíu lại hơn, lúc này, anh ta mới hé tay ra để nhìn bài.
Nhưng thần sắc trên mặt vẫn như cũ không hề có chút thay đổi nào, hơn nữa còn hướng về phía Đỗ Thừa, rõ ràng là chờ đợi