Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Trong căn phòng lớn, Đỗ thừa lẳng lặng ngồi trên chiếc giường êm ái
Bầu trời sao trên đầu, trong phòng vọng lại bản “Thiên không chi luyến” của Cố Tư Hân vô cùng ngọt ngào.
Trong bức tranh hiện ra trước mắt Đỗ Thừa, Hân Nhi vừa chế tác, chống đỡ toàn bộ trình tự hạt nhân vận động của Viên Hiên, vừa chỉ đạo Đỗ Thừa tiến hành học tập các phương diện liên quan.
Với bộ não kinh khủng và sức học tập kinh người của Đỗ Thừa, về cơ bản những gì Hân Nhi nói, trong thời gian ngắn hắn đều nuốt trôi hết, và trở thành hữu dụng đối với hắn.
Sau khi đi điện tử Doanh Liên, những thứ này đều cần phải dạy lại cho nhân viên kỹ thuật, dù trực tiếp đi rất khó, nhưng chỉ cần nhân viên kỹ thuật có cơ bản đều có thể học rất nhanh chóng.
Nhưng, dù công năng của Hân Nhi vô cùng lớn, nhưng muốn hoàn thành trình tự trung tâm của Regulus online và cơ sở dữ liệu, cho dù làm ngày làm đêm cũng cần phải mất hai ngày.
Vậy đã là rất nhanh rồi, ngày Regulus online mới đi vào hoạt động, đã phải huy động rất nhiều nhân lực và tài lực, trong vòng ba năm mới hoàn thành bước này, nhưng Hân Nhi chỉ cần có hai ngày là có thể xong.
Mọi thứ thuận lợi, bởi thế Đỗ Thừa đã có thể đuổi theo Đàm Văn đi đấu giá trước Đông Lan Vĩ Lầu trước khi đi Hạ Môn.
Nhưng, kế hoạch ban đầu của Đỗ Thừa bị gián đoạn vào ngày hôm sau
“Trình Yên, không phải hôm nay em có chuyến bay sao?”
Xe của Đỗ Thừa dừng bên ngoài sân bay, nhìn Trình Yên với khuôn mặt mệt mỏi kéo theo va li từ bên trong đại sảnh sân bay đi ra, Đỗ Thừa có chút bất ngờ hỏi.
Cho dù có như vậy, Trình Yên vẫn yêu kiều làm người ta có cảm giác chấn động tinh thần, đặc biệt là những nét mệt mỏi kia, lại càng làm người thương tiếc.
Vừa hỏi chuyện, Đỗ Thừa vừa đón chiếc vali từ Trình yên, hơn nữa đặt các thứ vào trong vali.
Trình Yên lắc lắc đầu nói:“Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ rồi nói sau”.
Khi nói chuyện, sắc mặt Trình Yên có chút khó coi.
“Ừm” Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó cùng Trình Yên lên xe.
Lên xe rồi, nghĩ ngợi một lúc, Trình Yên bèn nói: “Em không muốn tới quán rượu, đợi sau khi về nhà, chúng ta tìm nơi nào đó có thể nói chuyện”.
Nghe Trình Yên nói vậy, Đỗ Thừa biết Trình Yên có chuyện quan trọng muốn nói với mình, trong lòng bỗng nhiên kích động, Đỗ Thừa đã đoán ra đó là chuyện gì
Nghĩ ngợi một lúc Đỗ Thừa bèn lái xe hướng về nới trước kia Diệp Mỵ sống.
Diệp Mỵ tuy đi rồi, nhưng căng phòng trước kia cô sống để lại cho Đỗ Thừa, trong lúc nhất thời, Đỗ Thừa cũng không nghĩ ra nơi nào có thể nói chuyện, cho nên hắn chọn căn phòng của Diệp Mỵ, vì chìa khóa căn phòng, lúc này đang để ơ trong xe này.
Trình Yên hơi nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt trong lúc đó thần sắc rõ ràng có vài phần thống khổ.
Đỗ Thừa cũng không nói cái gì, bởi vì Đỗ Thừa biết. Trình Yên cần một một nơi yên tình để nói chuyện.
Cũng may từ sân bay đi tới đó cũng không xa, ước chừng khoảng hơn mười phút chạy xe, xe của Đỗ Thừa dã dừng trong tiểu khu kia, sau khi lấy chìa khóa, cả hai cùng bước vào bên trong.
Mới đi được vài bước, Trình Yê bèn nắm chặt lấy tay Đỗ Thừa, dường như sợ anh sẽ rời xa cô, sau khi bước vào thang máy, cô cắn chặt môi, dường như muốn nói gì nhưng vẫn chẳng thể mở lời.
Sau khi cùng Đỗ Thừa đi vào căn phòng của Diệp Mị, cô mới bỏ tay Đỗ Thừa ra, nhưng, sau khi rời tay hắn, hai tay của Trình Yên lại ôm chặt lấy hông anh không rời.
Trình Yên ôm rất vội, dường như muốn đem bản thân mình áp sát vào khắp cơ thể hắn.
Đỗ Thừa cũng đưa tay ôm Trình Yên, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ về cô, ở cô đang tỏa ra mùi hương thơm ngát, động tác vô cùng ôn nhu.
“Đỗ Thừa em rất sợ” Cảm nhận được sự ôn nhu của Đỗ Thừa, Trình Yên khẽ run rẩy, hồi lâu sau, Trình Yên vừa rua rẩy vừa nỏi với Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa cảm nhận được sự sợ hãi của Trình Yên, ôm chặt cô một chút nữa, sau đó mới ân cần nói: “Không sao đâu, không phải đã có anh ở đây sao?”
Lúc này đây, Đỗ Thừa dường như đã có thể khẳng định Trình Yên muốn nói chuyện gì.
Trình Yên từ từ ngẩng đầu lên, rồi vô cùng thống khổ nói với Đỗ Thừa: “Có người đã nói chuyện cưới xin với bố mẹ em, nhưng bố mẹ em chẳng hỏi em câu nào đã đồng ý người ta, em phải làm sao đâu, em không muốn gả cho người khác”.
Câu cuối cùng của Trình Yên, ý tứ đã rất rõ ràng, làm trong lòng Đỗ Thừa cảm nhận được sự hạnh phúc vô cùng.
Nghĩ ngợi một lúc, Đỗ Thừa bèn nói: “Bây giờ đã là thế kỷ 21, còn có chuyện bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao? Em có thể cự tuyệt, có đúng không?”
“Nhưng” Trình Yên hiển nhiên là muốn nói cái gì, nhưng muốn nói lại thôi.
Đỗ Thừa biết, trong lòng Trình Yên nghĩ gì, hắn hỏi tiếp: “Trình Yên, không phải em muốn nói đối phương rất có thân phận phải không?”
“Ừm”.
Trình Yên theo bản năng gật đầu, sau