Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Hoàng Phổ Đông già rồi, nhìn thấy Hoàng Phổ Đông bị mang vào xe cảnh sát, Đỗ Thừa biết có lẽ không còn có cơ hội nhìn thấy nhân vật quan trọng của thành phố này nữa, còn vận mệnh Hoàng Phổ Đông như thế nào, Đỗ Thừa cũng không cần biết nhiều như vậy.
Diệp Mỵ đứng ở bên cạnh Đỗ Thừa bên cạnh tuy rằng trời rất tối nhưng là Đỗ Thừa vẫn có thể chứng kiến khóe mắt Diệp Mỵ có chút đỏ lên.
"Chúng ta đi thôi".
Thật lâu sau Diệp Mỵ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó khe khẽ thở dài, sau khi nói một tiếng liền cùng Đỗ Thừa rời đi.
Đỗ Thừa không nói gì, hắn để Lưu Phục Sinh đem xe lái trở về mà chính hắn thì ngồi ở ghế sau chiếc xe Porsche của Diệp Mỵ.
Ngồi phía sau, ánh mắt Đỗ Thừa híp lại, Đỗ Thừa phát hiện mình thời điểm đang suy nghĩ chuyện gì đều đặc biệt thích híp mắt lại, như vậy có thể khiến hắn tập trung hơn.
Chẳng qua sự tình đêm nay phát sinh quá mức đột nhiên, đột nhiên đến nổi Đỗ Thừa còn không có cách nào hoàn toàn tiêu hoá, cũng làm rối loạn một ít an bài Đỗ Thừa sớm bày ra.
Bất quá cũng may đêm nay Đỗ Thừa thu hoạch là mười phần phong phú, cùng Hoàng Phổ Đông đối thoại gần một giờ, Đỗ Thừa học xong rất nhiều này nọ, rất nhiều điều Hân Nhi không có cách nào dạy hắn, sự thành công và tinh hoa kinh nghiệm cả đời, đối với Đỗ Thừa mà nói, tuyệt đối là rất trọng yếu.
"Đỗ Thừa, Hoàng tổng đã đem Hoàng Phổ hội sở chuyển tới danh nghĩa của ta, nếu cậu có hứng thú có thể tiếp tục lại đi làm tại sòng bạc, coi như giúp tôi một chút".
Ngay tại thời điểm Đỗ Thừa suy nghĩ lung tung Diệp Mỵ bỗng nhiên mở miệng.
"Được".
Đỗ Thừa gật gật đầu, Diệp Mỵ nói mặc dù thoải mái nhưng là Đỗ Thừa biết bên trong nhất định là không đơn giản, hơn nữa lấy thân phận Diệp Mỵ, vì sao Hoàng Phổ Đông bị bắt mà nàng lại không rời khỏi?
Bất quá, Đỗ Thừa cũng không có ý tứ hỏi nhiều, tất nhiên Diệp Mỵ chưa nói thì Đỗ Thừa biết hỏi đối phương cũng vô dụng, mà hắn sở dĩ đáp ứng chẳng qua là muốn tạm thời lấy Hoàng Phổ hội sở làm phân tán sự chú ý của Đỗ Gia.
Nếu không nếu như mình cực lực triển khai các công ty kia, Đỗ Gia chỉ sợ cũng sẽ ra tay.
"Cậu nhất định muốn biết vì sao tôi không rời khỏi nơi này, đúng không?"
Diệp Mỵ Phảng phất giống như là xem thấu tâm sự Đỗ Thừa, một bên lái xe ra Đông Dương khai phát, một bên chậm rãi nói.
Nếu Diệp Mỵ không nói lời nào Đỗ Thừa Đỗ Thừa thật là đoán không ra, nhưng là Diệp Mỵ vừa hỏi như vậy, trong lòng Đỗ Thừa đã thấy thoải mái, mỉm cười nói: "Xem ra hẳn là cùng tôi có quan hệ, đúng không chị Diệp?"
"Đúng một nửa, Hoàng tổng để cho tôi chiếu ứng cậu, để cho tôi có thể giúp ngươi một chuyện" Diệp Mỵ dừng một chút sau lại nói tiếp: "Đương nhiên, ở Hoàng Phổ hội sở nhiều năm như vậy, tôi cũng có chút quen thuộc, có một ít cảm tình, tạm thời cũng không muốn cứ như vậy rời đi"
"Vậy sau này phải làm phiền chị rồi" Đỗ Thừa cười cười, mơ hồ đã muốn hiểu được vì sao Diệp Mỵ có thể giúp đỡ chính mình, tự nhiên là cùng thân phận Diệp Mỵ có liên quan rồi.
"Chỉ bằng cậu kêu một tiếng chị Diệp này thì tôi không giúp ngươi thì giúp ai" Trên mặt Diệp Mỵ rốt cục cũng lộ ra một ít ý cười, trong lòng bi thương cũng là phai nhạt một ít, dù sao Hoàng Phổ Đông còn chưa chết, hơn nữa Diệp Mỵ cũng không phải là một người phụ nữ đa sầu đa cảm, tuy nhiên vẻ mê người kia cũng giảm đi rất nhiều.
Khi nói chuyện, xe Diệp Mỵ đã hướng về phía nội thành hơn nữa đã đến gần một cái tiểu khu cỡ lớn.
"Những thứ cần giao đều nằm trong nhà của tôi, trước tiên vào nhà tôi chút đi".
Đem xe dừng ở bãi đỗ xe Tiểu Khu, Diệp Mỵ liền chỉ vào một tòa lầu cao tới gần hai mươi tầng phía trước rồi hướng phía Đỗ Thừa nói.
Đỗ Thừa không nói gì thêm, chỉ là có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Mỵ một cái, rất rõ ràng, Diệp Mỵ là một phụ nữ giàu có, cho dù là ở tại một cái biệt thự cũng không phải là chuyện không có khả năng, nhưng lại lựa chọn một cái tiểu khu bình thường thật ra khiến Đỗ Thừa có chút ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn kệ ngoài ý muốn, Đỗ Thừa vẫn là đi theo phía sau Diệp Mỵ hướng phía đại lâu đi đến, sau đó đi vào thang máy.
Diệp Mỵ ở trên lầu rất cao, tầng 16, khi thang máy đến tầng thứ ba liền ngừng lại, ngay sau đó nơi cửa lập tức tràn vào mười người trung niên, cả đám đầy người mùi rượu.
Những người này tiến vào khiến thang máy đang rất rộng nhất thời mười phần chặt trội, Diệp Mỵ hiển nhiên có chút bực mình, mày hơi hơi nhăn lại với nhau, chẳng qua, tại thang máy chặt chội như vậy nàng là muốn trốn cũng trốn không thoát, đành phải từ trong túi lấy ra một cái khăn lụa che kín mũi, lúc này mới dễ chịu một ít.
Đỗ Thừa cũng là có chút không chịu nỗi, chẳng qua chờ thang máy khởi động, Đỗ Thừa đã phát hiện một chuyện để cho hắn cảm giác hết sức khó xử.
Những người đàn ông trung niên hiển nhiên đều là hơi say, đứng đều có chút không vững, hơn nữa khá mập, trong thang máy lại mười phần chặt chội, cho nên bị những người đàn ông trung niên chen chúc Đỗ Thừa Đỗ Thừa là có thể chống đỡ nhưng là Diệp Mỵ thì bị đẩy thẳng đến chỗ