Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Đỗ Thừa lẳng lặng ngồi bên cạnh Cố Giai Nghi, lúc trước anh còn đang nghĩ rất nhiều cách để viện cớ và giải thích nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi, hơn nữa khi nghe câu nói cuối cùng của Cố Giai Nghi thì trong lòng Đỗ Thừa thật sự thấy nhẹ nhõm.
“Thật ra có một bờ vai người đàn ông để dựa một chút cũng là một điều rất hạnh phúc”.
Cố Giai Nghi đang dựa vào người Đỗ Thừa lại đưa mắt nhìn lên khuôn mặt anh, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ của cô dần dần lộ ra nụ cười, kết hợp với sự ôn hòa lúc này của cô đúng là vô cùng động lòng người.
Đỗ Thừa nhẹ nhõm trong lòng, tâm lý Cố Giai Nghi không giống như thường ngày. Trong tình huống này, Đỗ Thừa dù vẫn có thể nhẫn nại, nhưng cũng phải cần rất nhiều nghị lực và sự nhẫn bại mới được. Điều này làm Cố Giai Nghi ngoài sự cảm kích còn phát hiện trên người Đỗ Thừa một loạn cảm giác kỳ lạ khác nữa.
Cảm giác khác lạ này làm Cố Giai Nghi nghĩ tới lúc ở siêu thị, còn cả lúc ở Hoan Lạc Thành mĩ lệ nữa, cô uống mà không ý thức được bản thân nhưng cô lại có thể cảm nhận được bộ dạng Đỗ Thừa vì cô mà tức giận. Lúc đó cảm giác kỳ lạ này vô cùng mãnh liệt, hơn nữa vòng tay của Đỗ Thừa lại làm cô vô cùng quyến luyến.
“Chị Giai Nghi, nếu chị thích thì bờ vai của tôi lúc nào cũng có thể cho chị mượn” Đỗ Thừa mỉm cười, sau khi vơi bớt được gánh nặng trong lòng thì tâm tính Đỗ Thừa cũng tốt hơn rất nhiều.
“Anh không sợ bị Tư Hân phát hiện à?” Cố Giai Nghi đột nhiên hỏi.
“Nếu chỉ là bờ vai thì tôi không sợ” Đỗ Thừa thành khẩn đáp.
Nhìn bộ dạng thành khẩn của ĐỗThừa, Cố Giai Nghi lại cười lên. Từ sau khi mẹ cô mất thì nụ cười của cô trước mặt đàn ông vô cùng ít, ngay cả trước mặt Cố Đào Toàn thì cô cũng rất ít khi cười.
Nhìn nụ cười của Cố Giai Nghi như bông hoa mùa xuân, Đỗ Thừa đột nhiên phát hiện Cố Giai Nghi khi cười trong rất đẹp, đẹp hơn bộ mặt lạnh lùng thường ngày của cô rất nhiều.
Vừa cười, Cố Giai Nghi vừa nói với ĐỗThừa giọng cầu khẩn: “Đỗ Thừa, việc tối hôm nay tôi không muốn bị Tư Hân biết, hy vọng anh sẽ mãi mãi giữ bí mật, được không?
“Ừm!” Đỗ Thừa gật gật đầu, khẳng định chắc chắn.
Nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi tự nhiên thấy đau xót trong lòng, bật nói: “Đỗ Thừa, anh có từng nghĩ phải chịu trách nhiệm với tôi không?”
Đỗ Thừa sững người ra, nhìn khuôn mặt có vẻ đau thương của Cố Giai Nghi, sau khi nghĩ một lát hắn gật đầu nói: “Nếu như chị Giai Nghi muốn, tôi nguyện chịu trách nhiệm này”.
Đỗ Thừa biết làm như vậy sẽ làm tổn thương Cố Tư Hân, nhưng mà trong tình huống thế này, hắn phải làm việc mà một người nam nhi nên làm.
Nhìn dáng vẻ kiên định của Đỗ Thừa, ánh mắt Cố Giai Nghi lóe lên một tia cảm động, sau đó cô cười nói: “Gạt anh đó, đồ ngốc”.
Đỗ Thừa không trả lời, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được khi nói câu nói vừa rồi, Cố Giai Nghi vô cùng tập trung.
“Anh yên tâm, tôi không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì đâu, anh đối xử tốt với Tư Hân đã là chịu trách nhiệm với tôi rồi”.
Cố Giai Nghi liếc nhìn Đỗ Thừa một cái, sau khi thấy ĐỗThừa gật đầu, lại nói tiếp:
“Thật ra từ sau khi mẹ mất, tôi cũng không có ý định lập gia đình, còn sau khi cha mất, tôi lại càng không có dự định này, bởi vì tôi Tư Hân rất phụ thuộc vào tôi, tôi trong mắt nó không chỉ đơn thuần là một người chị mà còn là một người mẹ nữa”.
Cố Giai Nghi tuy không tiếp tục nói nữa, nhưng Đỗ Thừa lại hiểu ý của cô, Cố Giai Nghi rất yêu thương Cố Tư Hân, yêu thương tới mức nuông chiều cô ấy.
“Thật ra, sau khi xảy ra việc này, tôi sẽ không lấy ai nữa, bởi vì tôi biết tính cách của tôi, việc này tôi sẽ mãi nhớ trong lòng nhưng tôi sợ sau này tôi sẽ rất mệt nên tôi cần một bờ vai để tôi có thể dựa vào, còn cần một vòng tay ấm áp nữa”.
Cố Giai Nghi thẹn thùng cúi đầu, sau đó cô cắn răng giống như đưa ra một quyết định gì đó.
Thấy Cố Giai Nghi nói như vậy, Đỗ Thừa vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Giai Nghi nhưng lại không biết Cố Giai Nghi thực sự muốn nói cái gì.
“Đỗ Thừa, hay là để tôi làm người tình của anh nhé! Khi nào tôi cần vòng tay của anh, hy vọng anh có thể vì tôi mà mở rộng vòng tay của mình”.
Đỗ Thừa không dám tin vào những gì mà mình nghe được từ miệng Cố Giai Nghi.
Nhìn vẻ mặt Đỗ Thừa có vẻ đờ đẫn, Cố Giai Nghi đột nhiên cười khó hiểu, sau đó cô nói tiếp:
“Thật ra tôi đã có lỗi với Tư Hân một lần rồi, vậy thì hãy để tôi thực sự trở thành một người phụ nữ xấu xa đi. Nhưng mà tôi không muốn Tư Hân biết quan hệ của chúng ta, nếu như anh dám nói quan hệ của chúng ta cho Tư Hân biết thì tôi sẽ chết trước mặt anh cho anh coi”.
Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu của Cố Giai Nghi vô cùng kiên quyết, đông thời cô cũng bỏ đầu mình ra khỏi bờ vai ĐỗThừa. Sau đó, Cố Giai Nghi đột nhiên bỏ tấm chăn che cơ thể của cô xuống, cơ thể hoàn mĩ vô cùng mê người lại hiện ra trước mặt Đỗ Thừa.
Thấy như vậy, Đỗ Thừa lại càng ngây người ra.
“Đỗ Thừa, người tôi có đẹp không?” Cố Giai Nghi buông mái tóc dài, cười nhẹ nhàng, trông