Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Thịt thăn bò được lấy từ phần sườn của con bò, thịt sườn bò hoặc ở phần thắt lưng đã lược bớt mỡ, nhưng hương vị phần thịt ở cạnh xương như thế này cũng rất ổn rồi, trong miếng thịt nạc tươi ngon có thêm vài sợ gân, so với thịt ở xương sống còn dai hơn, so với thịt bò phi lê còn ngon hơn, hơn nữa phần dầu còn vô cùng phong phú, đối với những người sành ăn mà nói, thịt sườn bò quả thực là trời ban tặng,
Ngoài thịt bò phi lê ra, Cố Giai Nghi cũng rất thích cảm giác khi ăn thịt sườn bò.
Thịt bò vào trong miệng, có lẽ là do Đỗ Thừa cắt cho cô ăn, Cố Giai Nghi cảm giác hương vị miếng thịt bò nhỏ này lại càng ngon hơn, càng dai hơn.
“Cách dùng dao thông thường đơn giản chỉ là cắt thịt bò ra, lúc ăn hương vị cũng không có gì khác biệt, nhưng lại phá vỡ lớp thăn và gân trong miếng thịt, đặc biệt là giống như loại thịt sườn bò này, nếu dùng phương pháp cắt độc đáo này thì mùi vị sẽ ngon hơn gấp ba lần so với kiểu cắt thông thường”.
Đỗ Thừa vừa giải thích vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Giai Nghi cắt thịt bò.
Cách dùng dao này là Đỗ Thừa học từ Hân Nhi, cũng là một trong những kiến thức cơ bản trong lĩnh vực lễ nghi, hơn nữa, với những loại thịt bò khác nhau có thể dùng các cách khác nhau, Đỗ Thừa sớm đã nắm rõ những điều này rồi.
Ngồi ở trong lòng Đỗ Thừa, nghe Đỗ Thừa từng bước giảng giải, Cố Giai Nghi phát hiện cách dùng dao này cũng Đỗ Thừa không chỉ độc đáo mà động tác cắt cũng rất chăm chú, vị trí mà con dao nhỏ trong tay Đỗ Thừa đặt xuống đều theo các thớ thịt mà cắt, vừa không cắt đứt gân thịt mà có thể giữ được lớp thăn thịt, khiến việc làm hỏng chất lượng của miếng thịt giảm đến mức thấp nhất.
Lại là một miếng thịt bò được cho vào miệng, quả nhiên, đúng như Đỗ Thừa nói, Cố Giai Nghi có thể cảm nhận rõ ràng ràng sự dai của miếng thịt bò lần này đã thay đổi hẳn, hơn nữa chất lượng của thịt đã ngon hơn, khẩu vị cũng khá hơn một chút.
“Thế nào, không tệ phải không?” Nhìn bộ dạng Cố Giai Nghi chậm rãi thưởng thức, Đỗ Thừa biết cô đã ăn vô cùng ngon miệng.
“Vâng”.
Sau khi thưởng thức xong, Cố Giai Nghi vô cùng thích thú nói: “Quả đúng là như vậy, Đỗ Thừa, anh mau dạy em đi”.
Đỗ Thừa cũng không giấu nghề nữa, sau đó giữ tay, chầm chậm dạy Cố Giai Nghi từng bước của cách dùng dao còn có những yếu tố quan trọng, vô cùng nghiêm túc.
Nói cách khác, Đỗ Thừa đang hưởng thụ cảm giác của thời khắc này, rất thư thái, rất ấm áp, đến “tiểu Đỗ Thừa” nóng rực ở bên dưới cũng dần dần an phận.
“Em gái kia thật nóng bỏng, vốn dĩ còn tưởng ngây thơ, kết quả không ngờ rằng lại lẳng lơ như vậy, nhưng chân cũng dài thật, có thể chơi một tối thì thật sảng khoái biết mấy!”
“Chân dài, mông to, mặt lại còn xinh đẹp, quả là cực phẩm, chỉ tiếc là, đã có tên “chó lai” kia bao rồi”.
Lúc Đỗ Thừa đang dạy Cố Giai Nghi cách dùng dao, chiếc bàn bên cạnh duy nhất có thể nhìn thấy bàn chỗ Đỗ Thừa ngồi, bốn thanh niên vừa ngồi xuống không lâu nhìn họ cười lớn, vẻ mặt thô bỉ.
Cả bốn thanh niên này tuổi cũng chưa nhiều, hai người ba mấy tuổi gì đó, hai người khoảng ngoài hai mươi, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, dường như gia cảnh không tồi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nói chuyện cũng không có kiêng nể gì.
Giọng nói của những người đó rất to, đến Cố Giai Nghi cũng nghe thấy rõ từng câu từng chữ, chứ đừng nói là Đỗ Thừa.
Khuôn mặt đang chìm trong ngọt ngào của Cố Giai Nghi bỗng trở nên lạnh lùng, bởi vì từ nhỏ cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị người ta giễu cợt quá đáng như vậy, nhưng rất nhanh vẻ mặt lạnh như băng đó của Cố Giai Nghi liền thoải mái trở lại, sau đó thản nhiên cười, rồi quay về thì thầm bên tai nói: “Đỗ Thừa, anh có thể đòi lại công bằng cho em một lần được không? Em ghét mấy tên đó, chi bằng cho bọn chúng câm miệng lại đi”.
Cố Giai Nghi không hề quên sứ mệnh của mình hôm nay, cố gắng hết sức làm một bình hoa ngốc nghếch, tự nhiên, tất cả những điều này vẫn là trong tình huống cô hoàn toàn đặt niềm tin vào bản lĩnh của Đỗ Thừa.
“Được”.
Đỗ Thừa trả lời rất nhanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bởi vì những người đó càng nói càng khó nghe, điều này đã xúc phạm đến giới hạn của Đỗ Thừa, đặc biệt là câu “chó lai” kia, đã hoàn toàn xúc phạm đến lòng tự trọng của Đỗ Thừa.
Cho nên, cho dù Cố Giai Nghi không nói, Đỗ Thừa cũng sẽ dạy bảo bọn chúng, nhưng sau khi Cố Giai Nghi nói, cảm giác của Đỗ Thừa lại có chút khác.
“Qua ngày uống rượu hát ngông, Nghênh ngang dữ tợn, tranh hùng với ai?”
Câu thơ này có lẽ có thể dùng để hình dung tâm trạng lúc này của Đỗ Thừa, chỉ tiếc là, đối thủ lại không đủ tư cách để ảnh hưởng đến khung cảnh thơ mộng này.
“Em ở đây đợi anh.”
Sau khi lạnh lùng nhìn mấy người kia, Đỗ Thừa có ý bảo Cố Giai Nghi đứng lên, còn anh lại đứng dậy đi về phía bốn người thanh niên kia.
Bốn người kia thấy Đỗ Thừa đi đến, nhìn nhau rồi lại cùng nhau cười vang lên tỏ vẻ khinh thường.
“Chó lai, làm sao, không phục đúng không? Muốn ra oai trước mắt các ông mày à?”
Người lớn tuổi nhất trong số đó cười rồi nói với Đỗ Thừa, trong giọng nói tràn ngập giọng điệu nhạo báng.
“Hay là mày cho em gái xinh tươi kia đến tiếp các anh