Một tuần sau, Thời Mạch nhận được cuộc gọi xin lỗi từ Phương Bình.
"Thầy Thời...Luật sư Thời, thật sự rất xin lỗi.
Tuần này em bận quá, quên nói với anh việc ủy quyền.
Mấy người trong công ty em bảo là họ đã ủy quyền vụ việc này cho một luật sư khác.
Em thực sự xin lỗi, đã hứa với thầy rồi lại không thực hiện được."
Ầm! Giống như sét đánh giữa trời quang, đùng đùng bên tai.
Thời Mạch nhìn tên người gọi, cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hơn hai mươi năm được giáo dục đàng hoàng giúp cậu giữ được chút bình tĩnh cuối cùng, hít một hơi sâu, run giọng nói: "Không sao, bên em tìm được luật sư phù hợp là được rồi.
Đúng rồi, em có thể nói cho tôi biết luật sư đó là ai không? Nếu tôi có quen biết thì có thể nhờ anh ta để ý vụ này hơn?"
Phương Bình hớn hở trả lời: "Vậy cảm ơn luật sư Thời.
Bọn họ ủy quyền cho luật sư Tạ Cẩm Trình, thuộc công ty luật Cẩm Thiên, thầy có biết không.?"
Biết, biết rõ là đằng khác.
Thời Mạch nghiến răng nghiến lợi, từ câu từ chữ phun ra từ kẽ răng: "Đương nhiên là biết.
Em yên tâm, tôi nhất định sẽ nhờ anh ấy để ý vụ này cho."
"Cảm ơn thầy."
Tắt điện thoại, Thời Mạch cảm giác như bầu trời đổ sụp xuống.
Vẫn còn đó món nợ đỏ thẫm, vẫn là những bộ quần áo rách rưới, sự thật [email protected] trụi bày ra trước mắt như đang hả hê trên nỗi đau của cậu, tất cả đều chỉ là mộng tưởng, chỉ là cậu nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp, lúc nào cũng đi theo hướng mà mình mong muốn.
Vụ án này có số tiền tranh chấp lên tới năm triệu,,chắc chắn phải tìm một luật sư có danh tiếng cùng uy tín như luật sư Tạ, làm gì đến lượt cậu đảm nhận.
Phương Bình nói rằng do cậu ta bận, haha, đây là sự việc lớn liên quan đến tài chính công ty, làm sao cậu ta có thể quên được.
Hơn nữa, một vụ án có thể ủy quyền cùng một lúc hai luật sư, nếu thật sự có lòng nhờ vả cậu, tại sao ủy thác luôn cả cậu và Tạ Cẩm Trình?
Toàn là những lý do buồn cười.
Nói trắng ra là bọn họ coi thường năng lực và danh tiếng của cậu thôi.
Cậu đã làm việc trong ngành này 3 năm, trong đó một năm là thời gian tập sự và sau đó đã trở thành luật sư chính thức.
Đối với người khác, chỉ với một năm là họ đã có thể nhận những vụ án có giá trị lớn hơn, còn cậu thì sao? Vẫn dậm chân tại chỗ.
Cho dù cậu có một bụng kiến thức, tốt nghiệp từ Bắc Đại, bước ra một xã hội cạnh tranh tàn khốc, cũng phải chật vật tìm chỗ đứng của mình.
Khi Thời Mạch trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, cậu ngã xuống giường, cảm giác có thứ gì cộm dưới lưng mình, khi lấy nó ra thì lại là cuốn số chi tiêu dày cộp châm trọc xuất hiện trước mặt.
Cậu bực giọc ném cuốn sổ một cách thô bạo, cuốn sổ đập vào tường và đúng lúc mở ra ngay trang giấy mà cậu mới viết mấy ngày hôm trước, trên đó hiện lên dòng chữ bị gạch chéo "Tạ Cẩm Trình nợ 16.6 tệ và 54 tệ tiền áo khoác, tổng cộng là 70,6 tệ", dễ dàng đập vào vào mắt như đang chế giễu cậu.
Tạ Cẩm Trình, Tạ Cẩm Trình, chính là tên này đoạt mất chén cơm của cậu, hại cậu không có cơm ăn, không có quần áo mới để mặc! Không hiểu sao cậu có thể xem hắn là bạn bè tri kỷ, đoạt chén cơm của bạn bè thì cũng chỉ là loại không ra gì!
Đối diện với dòng chữ bị gạch chéo trên cuốn sổ, Thời Mạch xóa nó đi, thay vào đó chèn thêm vào: "Tạ Cẩm Trình, vụ này là ông đây thưởng, ông chỉ lấy mi 70 tệ, đủ nghĩa khí chưa! Nhớ cho kỹ, thiếu ông 70 tệ!"
Thời Mạch thầm an ủi bản thân, Thời Mạch bước ra khỏi phòng rồi nhìn thấy nửa chai rượu bố cậu để trên bàn.
Dưới sự tức giận, tu ùng ục một hơi, kết quả chưa đến nửa giờ, liền say quắc cần câu.
Tạ Cẩm Trình lúc này đang ở nhà đang viết đơn khởi kiện, đang viết tới đoạn trọng điểm, cảm hứng đột nhiên dâng trào, hắn hít một hơi, nhanh chóng gõ chữ trên máy tính.
Nhạc chuông điện thoại đột nhiên, Tạ Cẩm Trình không thèm liếc một cái lập tức tắt.
Điện thoại im lặng được nửa phút, một hồi chuông lại vang lên.
Tạ Cẩm Trình tắt tiếp một lần nữa, nhưng di động như thể chống lại hắn, vẫn tiếp tục kêu.
Ngay khi hắn định chỉnh chế độ không làm phiền, hắn thấy tên người gọi đến liền bắt máy: "Alo."
Phía bên kia trả lời với giọng lè nhè, mùi rượu phát ra giường như có thể truyền cả qua điện thoại: "Tạ...Cẩm Trình! Hả?"
"Là tôi" Tạ Cẩm Trình nhìn lại tên người gọi, đúng là Thời Mạch, say xỉn đến mức hắn không nghe ra được giọng của cậu.
"Tôi không biết, đồ khốn nạn...hức...Anh đoạt bát cơm, không phúc hậu..." Thời Mạch nói quàng nói xiên, xàm xí như mấy đứa lưu manh đầu đường xó chợ, "Anh trả tiền cho tôi, trả hải sản, thịt nướng BBQ đây, hức...còn quần áo mới, vợ con nữa, trả lại đây.."
Tạ Cẩm Trình bối rối, hắn có nợ Thời Mạch nhiều như vậy sao, ngay cả vợ lẫn con cũng nợ? "Thời Mạch, cậu say."
"Tôi không say!" Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng leng keng, đoán chừng Thời Mạch đụng phải cái gì rồi, một lúc sau mới nghe được giọng nói mơ màng của Thời Mạch.
"Tôi rất tỉnh táo! Tôi biết anh là đồ khốn nạn, anh đã cướp của tôi, anh chờ,..hic.."
"Chờ cái gì cơ?" Tạ Cẩm Trình dùng tay chống cằm, hai chân vắt chéo, nhàn nhã đợi Thời Mạch nói tiếp, giống như cảm thấy nghe Thời Mạch nói chuyện lúc say xỉn, thú vị hơn việc viết đơn khởi kiện nhiều.
"Anh chờ...Tôi nhất định sẽ đánh bại anh, trở thành luật sư nổi tiếng nhất thiên hạ, sau đó đoạt của anh...Hức, đoạt bát cơm của anh, đúng vậy, bát cơm của anh! Hức..." Cậu nấc một tiếng thật lớn, như tiếng sấm chói tai, vang vọng trong vài giây.
Tạ Cẩm Trình bật cười, hắn nên ghi âm lại tiếng nấc hồi nãy của cậu, đợi đến hồi cậu tỉnh lại rồi cho cậu nghe, để xem lần này Thời Mạch chối đường nào: "Hiện tại không có mấy người đánh bại được tôi đâu."
"Anh đợi đó, tôi sẽ tìm được nhược điểm của anh, sau đó...!Đánh bại anh..."
"Cậu đang ở đâu?" Tạ Cẩm Trình thấy bất đắc dĩ, lúc này mà không ở nhà, cũng không sợ trộm bê đi luôn.
"Tôi ở nhà, ngủ ngon lắm...hô hô..."
Tiếng hít thở truyền qua điện thoại, thanh âm ồn ào dần chuyển thành im lặng.
Thời Mạch ngủ thiếp đi.
Tạ Cẩm Trình xác định Thời Mạch không có việc gì nữa mới cúp điện thoại.
Bên tai bỗng vang lên những thanh âm xàm xí lúc nãy.
"Anh đợi đó, tôi sẽ tìm được nhược điểm của anh..."
Nhược điểm sao?
Ở tòa án, hắn có thể dễ dàng làm