ĐAUUUUUU ! ĐAU QUÁ ! Lâu lắm rồi tôi mới trải nghiệm cơn đau kinh khủng như thế này.
Bình tĩnh nào tôi ơi.
Được rồi, giờ thì giữ khoảng cách đã.
Nhanh chóng, tôi tạo ra 1 bức tường đất dưới chân con kiến và đẩy nó lên trên không rồi lui ra càng xa càng tốt.
Chậc ! Do bị mất 1 chân nên tốc độ của tôi chậm hẳn.
Tôi chỉ kịp lui ra sau 5m trước khi con kiến lấy lại tư thế và nhảy thẳng vào tôi.
Với 1 ít lượng ma lực còn lại, tôi tạo ra 1 cơn gió đủ để đẩy con kiến ra xa trong khi tiếp tục lùi lại.
Từ nãy tới giờ chỉ khoảng 5 giây, còn 36 giây nửa mà ma lực của tôi chỉ còn đủ cho 1 ma pháp nửa.
Nghiến răng, tôi dồn ma lực vào chân như cách đã làm trong trận chiến với con slime và nhanh chóng quay đầu ngược hướng với con kiến và chạy thẳng.
Do tốc độ được tăng cường, con kiến gần như không thể thu hẹp khoảng cách với tôi trong tình trạng xuất huyết ngày càng nặng của nó.
Tuy nhiên, tôi cũng không khá hơn, theo dự tính ma lực của tôi chỉ đủ duy trì trạng thái này trong 10 giây nửa.
Theo tính toán của tôi, con kiến chỉ cần khoảng 6 giây để thu hẹp khoảng cách với tôi.
Còn 20 giây nữa làm sao bây giờ...
Lo suy nghĩ biện pháp đối phó với con kiến mà không có kết quả, 16 giây nhanh chóng trôi qua.
Như dự tính, con kiến đã tiến sát lại gần tôi.
Đưa 1 chân lên, nó đâm xuyên qua chi trước của tôi như 1 cây liễu kiếm (*) sắc bén.
1 cơn đau thấu xương chạy dọc cơ thể nhưng tôi cố gắng chịu đựng.
Với 1 nụ cười đắc ý, nó đưa cặp hàm của nó về phía trước định cắn vào phần cổ tôi.
Tuy nhiên, với 1 MP còn sót lại, tôi bắn 2 tia độc nhỏ lên mỗi con mắt của nó, khiến con kiến quằn quại đau đớn.
Và cứ thế giọt MP cuối cùng của tôi bay hơi.
Với 4 bộ não hoạt động hết công suất, tôi rút chân bị ghim thật mạnh về.
Do dính với chân tôi và cơn đau làm ảnh hưởng, con kiến trượt chân té xuống.
Nhân cơ hội đó, tôi đưa chân trước lên và kéo nó ra khỏi chi của con kiến rồi nhảy về sau 3m.
Thêm 5 giây cuối đời của con kiến trôi đi.
15 giây nữa thôi, tôi làm được.
Con kiến sau đó nhanh chóng đứng dậy, lấy lại thăng bằng và lao về phía tôi.
Xoay người, đuôi tôi quơ về phía con kiến theo phương ngang.
Nhanh chóng con kiến đưa chân lên và cái đuôi của tôi cứ thế bị xuyên qua.
Không quan tâm cơn đau, tôi tách đuôi ra, lợi dụng lực trong lúc xoay người để đưa bản thân ra xa thêm 1m.
Con kiến nhanh chóng gỡ đuôi tôi ra và lại lao thẳng về phía tôi.
Tôi thử lại chiến thuật lần trước tuy nhiên con kiến đã nhảy lên.
Chậc, sai số trong tính toán của tôi về trí thông minh của thứ này.
Trong khoảnh khắc đó, con kiến đáp xuống trên