Với khuôn mặt vô cảm, tôi nhìn xuống xác của con bò nằm bất động dưới chân tôi...Chỉ thế thôi sao ? Một kẻ đã chiến đấu một cách đẹp đẽ và huy hoàng, một con quái vật đứng ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn cứ như thế mà chết ? Không hiểu sao, thay vì vui mừng, tôi tức giận, dồn một lượng khổng lồ mana vào chân rồi đạp mạnh xuống.
Cái đầu của Puberty Compressured-Muscle Bull đang ở dưới chân tôi vỡ nát như một quả dưa hấu.
Mặt đất dần dần nứt ra thành hình một mạng nhện và một cơn động đất nhẹ xuất hiện.
Theo sau đó là một sự yên tĩnh đến kì lạ trước khi các tảng đá dưới chân tôi lồi lên khiến mặt đất gồ ghề vô cùng.
Tôi đã cố gắng như thế để làm gì...Đã dùng liều sống liều chết để mạnh mẽ hơn như thế làm gì chứ ? Để rồi bây giờ ngay cả một C+ Intermediate cũng dễ dàng chết dưới tay tôi.
Bỗng, nhận ra bản thân đã quá kích động, tôi hít thở sâu, bình tĩnh lại.
Haiz, từ khi nào tôi lại đi so sánh bản thân với thứ hạ đẳng này chứ ? Thứ mà tôi nên cô gắng để vươn tới là họ, những đỉnh cao thật sự của chuỗi thức ăn trên toàn thế giới, những cá thể như Lizard Queen hay Eldest Queen Ant.
Nhận ra vẫn còn một chẳng đường dài phía trước để đi, tôi phấn chấn trở lại.
Dù sao cũng cảm ơn mày vì 6 lv nhé !
"Này, Os, cậu có sao không thế ?" Nhận ra giọng của Lyly, tôi quay đầu lại và thấy rằng 2 thằn lằn đàn tiến về phía mình một cách thận trọng.
"Tôi không sao, làm ơn bỏ ánh mắt như đang nhìn quái vật đó đi ! Chỉ là một chút giận hờ vu vơ thôi.
Mà nè, cậu đổi cách xưng hô với tôi khi nào vậy ?" Nhếch mép, tôi hỏi.
"Ờ-ờ thì chẳng phải do tên cậu khó đọc quá sao ?" Bằng một giọng ngượng ngùng, cô ấy nói.
Nghe vậy, tôi và Leo đều cười khúc khích.
Thấy thế, Lyly càng cố gắng giải thích nhưng nó chỉ càng khiến cho tôi và Leo mắc cười hơn thôi.
Tuy nhiên, dù bên ngoài đang cười đùa vui vẻ như thế nhưng tôi vẫn đang cực kì cảnh giác với Lyly...không, gương mặt thật của thằn lằn mang tên Lilian.
Dù đang tỏ ra thân thiết nhưng có một sự thật không thể chối cãi là cô ấy đã cố đánh cắp từ tôi một lần, và tôi cũng đánh cô ta thừa sống thiếu chết lần ấy.
Bỗng cảm nhận được nguy hiểm, tôi quay lại thì thấy Leo.
Hehe, đúng lúc nhỉ.
Bằng một giọng trêu chọc, tôi nói :
"Wow, The Artist of Apocalypse huyền thoài cần nhiêu đây thời gian để đánh bại một C+ Intermediate sao ?"
Nghe vậy, mắt cậu ta giật giật, miệng cười quỷ dị, một luồng hào quang mana cùng mùi sát khí loang loãng trào ra từ cơ thể thằn lằn bé nhỏ.
Bằng một giọng điệu giống tôi, Lie nói :
"Ừm, mà nè, The Grim Reaper of the Sky, cậu có muốn thử chứ ?"
Không bất ngờ với việc cậu ta biết diệt dánh của tôi...vì tôi đã nói mà.
Đáp lại bằng một nụ cười đen tối, tôi tỏa ra hào quang và sát khí của riêng mình.
Hai luồng hào quanh mana