Bầu không khí xung quanh tôi và con sói nặng nề vô cùng, đến mức một D+ Lesser Race thậm chí sẽ chẳng di chuyển được.
Con sói và tôi vẫn đứng đó, cẩn thận quan sát từng cử động của cơ thể đối thủ mà chẳng di chuyển dù chỉ một li.
Bầy sói Lesser Race cách xa chúng tôi cứ thế chết dần khi sinh lực của chúng bị hấp thụ bởi ma pháp của tôi.
Dần dần, sát khí của con sói cũng đậm hơn, từ màu nâu đỏ chuyển sang màu đỏ đen rồi đen hoàn toàn.
Chính lúc ấy, tất cả con sói trong đàn cũng đã chết.
Tuy nhiên, tôi thậm chí chả buồn xem mình lên được bao nhiêu lv.
Đến ngay cả việc giám định con sói cũng bị gạt khỏi đầu tôi vì nếu nó lao vào với cái thứ tốc độ bất chấp lẽ thường khi các dòng chữ trắng lơ lửng trước mắt tôi thì kết quả khá đáng sợ.
Dù là một cỗ máy chiến tranh được mài dũa từ khai sinh ra, tôi vẫn chỉ chưa đầy 2-3 tháng tuổi.
Vì vậy, kinh nghiệm và sự cẩn trọng của tôi trong chiến đấu có hạn.
Ngay khi tôi dần cảm thấy mệt mỏi về tinh thần và vô thức lơ là cảnh giác...con sói biến mất.
Mắt tôi bỗng mở to, toát ra vẻ dữ tợn.
Vào lúc não tôi kịp nhận một kí.ch thích cực nhỏ đến từ Nhịp điệu chiến trận, tôi đã thậm chí không xem xét mà nhảy sang một bên với Gia tốc tức thời.
Tuy nhiên...quá chậm rồi.
Một chi sau của tôi bị tách hoàn toàn ra khỏi cơ thể, kèm theo đó là lượng lớn các mô và cơ ở vị trí ấy.
Nếu tôi chỉ phản ứng chậm một chút thôi...
Rũ bỏ suy nghĩ ấy, tôi nhanh chóng dùng ma pháp ánh sáng vương cấp để ngay lập tức tái tạo lại chi ấy.
Và ngay khi tôi kịp định hình lại, não lại gửi đến một tín hiệu nguy hiểm cho tôi.
Không do dự, tôi bay vút lên không trung và chấp nhận bị rách một đường lớn ở bụng.
Trước khi các cơ quan nội tạng kịp lòi ra, tôi đã dùng ma pháp hồi phục lại.
Tsk, cứ thế không phải là cách.
Tôi nghiến răng, nén mana rồi bơm vào hệ thống thần kinh.
Cơn đau như muốn xé toạc cơ thể tôi và não tôi nóng như đang bị nung chín.
Mặc kệ thứ đó, tôi áp dụng Gia tốc tức thời lên toàn cơ thể trong 100% thời gian.
Và cứ thế...nỗi đau tăng gấp đôi.
Đây là một cơn đau với khả năng khiến một con người trưởng thành bình thường mất đi lí trí ngay lập tức.
Nó giống như toàn bộ cơ thể đang muốn bùng nộ và xé toạc ở cấp độ phân tử.
Tuy nhiên, tôi đã bao giờ là một kẻ bình thường...cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Dùng hết ý chí gạt cơn đau sang một bên, tôi lại chú ý vào trận chiến.
Ngay lúc này, nhờ sự kí.ch thích cực mạnh của hệ thần kinh, động tác con sói trở nên rõ ràng trong mắt tôi.
Nhích sang một bên né 3 vệt đen đang bay tới, tôi đập cánh lao về phía trước, trong tích tắc đã đến bên cạnh con sói.
Nó quay người, từ đuôi mọc