Nở một nụ cười cay đắng, tôi một lần nữa nhận ra sự khác biệt giữa High Race và Lesser Race lớn đến mức nào.
Dù là một chủng cực hiếm cùng 2 vũ khí bậc B- và B, một công một thủ, tôi vẫn cảm thấy bị áp đảo hoàn toàn.
Vứt bỏ mọi thứ sang một bên, tâm trí tôi bỗng trở nên tĩnh lặng như mặt hồ.
Chuyển động của những xúc tu hiện ra trong tâm trí tôi.
Những sợi chỉ từ đó vươn ra, kết nối thành các hình dạng chỉ nơi mà các đòn tấn công sẽ đánh vào.
Với giai đoạn II chưa hoàn chỉnh của Nhịp điệu chiến trận, tôi chậm rãi tiến lên.
Không chờ đợi, hàng trăm xúc tu lao tới với mong muốn nghiền nát tôi.
Những bước di chuyển của tôi chậm rãi mà kỳ diệu, như một dòng chảy đôi lúc nhẹ nhàng, đôi lúc lại mạnh mẽ, tôi luồng qua những kẽ hở nhỏ nhất để tiến lên.
Mọi ma pháp và kỹ năng liên quan tới môi trường bên ngoài đã vô dụng vì tôi đang ở trên sân nhà của Doris, nơi anh ta cảm nhận và thỏa sức thao túng mọi yếu tố ở một mức độ nhất định.
Nó tương tự như Sân khấu của Lie hay Thao túng môi trường của tôi nhưng ở một đẳng cấp cao hơn.
Nếu bất kì ai khác kẹt trong không gian này, họ cùng lắm sẽ thể hiện 20% sức mạnh của mình ( tất nhiên điều này không áp dụng với hạng B trở lên ).
Nhưng tiếc rằng đây là tôi, người mang trong mình một trong những nghệ thuật chiến đấu mạnh mẽ nhất mọi thời đại.
Chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng lại kích hoạt Gia tốc tức thời, tôi lặng lẽ lướt qua hàng chục mét.
Thấy vậy, 3 con mắt của The Embodiment of Mysteries nheo lại, tấn công càng điên cuồng hơn.
Bỗng, tôi mở rộng đôi cánh và di chuyển theo bản năng, vừa bay lên vừa xoay nhiều vòng trong không trung.
Khi chuỗi hành động kết thúc, những xúc tu gần tôi bị cắt thành từng mảnh, rơi xuống rồi hóa lỏng và chìm vào lòng đất.
Bay giữ làn sương bí ẩn, tâm trí tôi càng tĩnh lặng.
Dẫu cho có hàng trăm xúc tu, đôi mắt tôi vẫn đầy kiên định, không một chút lo lắng hay lung lay.
Và rồi...hơn trăm xúc tu vươn tới tôi từ mọi hướng, không chừa dù chỉ một lối thoát.
Ngay lúc ấy, tâm trí vốn đã lặng im của tôi bỗng dâng trào.
Nhìn thấy dòng chảy hướng dẫn sự di chuyển của tôi, đưa tôi tới vị trí tốt nhất, một tia ý tưởng chợt lóe lên trong tôi.
Tại sao đó giờ tôi chỉ đi theo khuôn khổ, cho phép bản thân thả trôi theo dòng nước mà không cố lội ngược nó ?
Ngay khi ý nghĩ ấy hình thành trong tôi, một sợi chỉ đỏ vươn ra từ chính bản thân tôi, hướng thẳng tới Chimera.
Mỉm cười, tôi dang rộng đôi cánh sắc bén, lao như cơn gió về hướng sợi chỉ.
[ Bạn đã tạo ra Giai đoạn II của Nhịp điệu chiến trận, Ngược dòng ! ]
Tôi lao thẳng vào hàng chục xúc tu như thể không có gì ở đó.
Và rồi, trước khi bất kì ai kịp nhận ra, những trận động đất nhẹ xảy đến khi hàng chục khối thịt bị cắt lìa rơi xuống.
Khi