Sau khoảng 2 ngày thay ca bay, chúng tôi cuối cùng cũng đến một đoạn tường không có sự canh gác của 1 hạng S.
Theo những gì tôi quan sát dọc bờ biển thì hạng S gần nhất cũng cách đó hơn 100km.
"Sẵn sàng rồi chứ ?"
Tôi hỏi tất cả.
"""Ừ !"""
Và họ đồng thanh.
Sau đó, tất cả chúng tôi trở lại dạng người, riêng tôi và Lie vẫn có đôi cánh trên lưng trong khi hai người còn lại phải bay bằng ma pháp gió vương cấp, Fly.
Bao lấy tất cả trong lớp ảo ảnh, chúng tôi tiến dần về phía đất liền.
Càng đến gần thành trì, nhịp tim chúng tôi càng tăng nhanh, đến một lúc tôi thật sự có thể nghe thấy tiếng thình thịch của họ và chính mình.
Tuy nhiên, trái với sự căng thẳng ấy, chúng tôi hoàn toàn đi qua trót lọt mà không bị phát hiện.
""""Phùuuuu...""""
Cả bốn chúng tôi cùng lúc thở dài.
Một lần nữa, tôi phóng Long nhãn ra xa.
Hmm...
"Nếu ta đi thẳng về phía trước sẽ đến một thành phố khá lớn.
Cần nghỉ ngơi không ?"
Sau khi nhận được câu trả lời tiếp tục từ tất cả, chúng tôi di chuyển với tốc độ vừa phải...ý tôi là vừa phải với một hạng B.
Thật chất thì thành phố cũng chỉ cách bờ biển khoảng 4-5km nên chúng tôi cần có vài phút là tới.
Nhìn dòng người và ngựa xếp hàng vào cổng, tôi thật sự khá ấn tượng.
Nhìn thấy một thành phố trung cổ trong anime và phim tài liệu là một chuyện nhưng tận mắt chứng kiến mang lại một trải nghiệm khó tả.
Nhìn sang tôi, Lie hỏi :
"Chúng ta không có giấy tờ gì...làm sao vào được cổng ?"
Hửm...Lie biết về vụ thủ tục à ? Rõ là Pha lê khai sáng đâu có nói đâu nhỉ ? Kệ đi, chắc là nghe từ ai đó.
Mỉm cười, tôi trả lời :
"Thì chúng ta cũng có xuất trình lúc vào đất liền đâu."
Sau một hồi bàn tán, chúng tôi quyết định chỉ cho một người vào thăm dò trước.
Và người đó...dĩ nhiên là tôi.
Trên thực tế đó là kết quả của 2 yếu tố, tôi xung phong và do năng lực của tôi rất phù hợp.
Che mình bằng lớp ảo ảnh quen thuộc, tôi nhanh nhẹn chen vào khe hở cổng lúc một chiếc xe ngựa đi qua.
Hiện ra trước mắt tôi là dòng người tấp nập, những đoàn xe ngựa ngang dọc và hàng hàng các căn nhà phong cách trung cổ.
Một lần nữa...thật sự ấn tượng.
Nhưng vấn đề bây giờ lại là câu chuyện muôn thuở của bao người trong kiếp trước tôi...tiền.
Thở dài trong lớp ảo ảnh, tôi thầm nghĩ :
Tại sao sang thế giới khác vẫn bị ám ảnh bởi tiền thế ?
Mà...tôi có thể lựa chọn không làm người tốt mà nhỉ.
Dù sao thì quái vật bọn tôi cũng không ưa gì con người, giống như ngược lại.
Đi dọc các con phố, tôi nhận thấy nhiều loại thịt, cá và trái cây được bày bán.
Đây có lẽ là chợ nhỉ.
Tôi vô tình đi vào chợ rồi.
Tiện tay, tôi chộp lấy một loại quả trong như táo trên quầy rồi cắn một miếng.
Hương vị ngọt ngọt chua chua cùng cảm giác giòn