"Kiếm tu, Chu Hồng."
Nam tử phát ra câu nói này có giọng khá là khàn khàn.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên mày kiếm mắt sáng, khoảng chừng hai ba hoặc hai tư tuổi, thế nhưng trên mặt hắn mang nét tang thương không thích hợp với độ tuổi vốn có.
Cả người hắn là một bộ áo đen dính đầy bụi đất.
Người khác nhìn vào sẽ có cảm nhận đây là một tên lãng tử xen lẫn một chút phong phạm cao thủ.
Mã Vĩnh Ninh cũng mang nét tang thương giống y hệt người này.
Đao khách, kiếm khách. Đều là những người có khí thế như thế!
Nguyên nhân có thể là bọn hắn là người lăn lộn trên giang hồ, đã luyện thành khí phách dầm mưa dãi nắng phiêu bạt bốn phương, can đảm phóng khoáng hành tẩu nhân gian.
Quân Thường Tiếu nghĩ đến viễn cảnh.
Trăng sáng trên cao, bên trên đỉnh đại điện Thiết Cốt Phái.
Bên trái đao khách Mã Vĩnh Ninh ôm đao mà đứng, bên phải kiếm khách Chu Hồng ôm kiếm đứng, hai người buông xuống đối thoại ——
"Ngươi tới rồi."
"Đúng, ta đã tới."
"Ngươi không nên tới."
"Thế nhưng, ta đã tới."
"Ngươi tại sao lại muốn tới."
"Ta không rõ nguyên nhân, bất quá ta vẫn là đã tới."
"Xuất kiếm đi."
"Xuất đao đi."
"Kiếm ảnh đao mang!"
Loại đối thoại tràn đầy triết học sâu xa trong suy nghĩ này, chỉ có đao khách và kiếm khách chân chính mới có thể biểu hiện.
Hai con mắt Chu Hồng lấp lóe như một lưỡi kiếm sắc bén, khiến cho Quân chưởng môn chúng ta nghĩ đối phương đang muốn nói —— ta đã tới!
Nếu như ngươi đã đến, vậy thì ta nhận!
Quân Thường Tiếu cầm tờ giấy nhập môn để lên bàn, trực tiếp lấy đại ấn đóng xuống.
Đơn giản lưu loát, không dệt hoa trên gấm.
Đây là sự tôn trọng lớn nhất đối với kiếm khách!
"Ọt ọt..!"
Cái bụng nhỏ của Chu Hồng phát ra âm thanh, hắn lập tức ngồi phịch xuống trước bàn báo danh, yếu ớt nói:
"Đói quá..."
Cái con em nó còn đâu phong phạm cao thủ!
Quân Thường Tiếu vỗ trán, suy sụp nói:
"Thanh Dương, ngươi dẫn hắn đi đến phòng ăn."
"Vâng."
Lý Thanh Dương đi tới, lấy một tay đỡ Chu Hồng dậy, cái tay khác muốn bắt lấy thanh kiếm đặt trên bàn.
Nhưng ngay lúc hắn sắp chạm đến, đối phương đột nhiên lấy toàn bộ hơi sức bắt lấy thanh kiếm trước, ngưng trọng nói:
"Kiếm tu, kiếm bất ly thân."
Lý Thanh Dương lắc đầu, sau đó đỡ hắn vào môn phái.
Báo danh vẫn tiếp tục.
Người báo danh thứ năm khoảng 17 tuổi, vóc dáng gương mặt cũng chỉ bình thường lại không có năng khiếu đặc biệt, thế nhưng tên của hắn rất vang dội, Tư Mã Trọng Đạt.
Quân Thường Tiếu thô bỉ nói:
"Đối thủ của ngươi nhất định là Gia Cát Khổng Minh!"
Gia Cát Khổng Minh?
Tư Mã Trọng Đạt biểu hiện bộ mặt ngơ ngác.
"Nhận ngay và luôn."
Quân Thường Tiếu hỏi thăm một phen lập tức lấy đại ấn đóng xuống.
Theo hắn thấy, chỉ cần một người có họ là u Dương, Mộ Dung, Đông Phương, tám chín phần mười đều là con em đại gia tộc.
Quân chưởng môn thu đệ tử với tiêu chuẩn gì?
Linh căn hay tu vi vứt sang một bên, hắn chỉ cần nhìn ánh mắt, nói đơn giản hơn là ngươi cần ta, vậy đều sẽ thu vào môn phái.
Hệ thống thô bỉ nói:
"Còn không phải số người báo danh quá ít nên ngươi không có quyền lựa chọn đó sao."
Quân Thường Tiếu mặc kệ hắn, nói:
"Người tiếp theo nào."
Rừng núi vắng lặng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đã không còn ai đến báo danh, lần này tổng cộng chỉ có 5 người mà thôi.
"Vù vù!"
Một trận gió mát lất phất thổi qua, trước cửa lớn tràn đầy hoang vu tiêu điều.
"Aii.."
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, xách cái ghế đi vào môn phái, bóng lưng của hắn lộ mấy phần tang thương, cứ như một lão già trong buổi xế chiều.
Sau khi đệ tử mới gia nhập môn phái, tổng số thành viên từ 148 tăng lên 153 người, đồng thời thu hoạch được 5 điểm cống hiến môn phái.
Lý Thanh Dương cung cấp cho bọn họ y phục, sổ tay môn phái và các loại hướng dẫn.
Quân Thường Tiếu tu luyện một tiếng trong phòng cải tạo cơ bắp, sau đó đi vào trước xông sắt nhốt lâu chủ Tế Vũ Lâu.
“Tạch tạch tạch”
Tiếng tháo xích sắt vang lên.
"Ngươi ở trong đây thấy thoải mái chứ?"
Sau khi hắn bước vào, lập tức bày ra tư thái quý ông cười nói với nữ nhân kia.
Lâu chủ Tế Vũ Lâu nói:
"Quân chưởng môn, thành thật mà nói ngươi giam ta lại có chút không ổn đâu."
Quân Thường Tiếu dựa vào ở trước cửa, khoanh tay nói:
"Nếu như ngươi đồng ý làm một việc cho bổn tọa, vậy chính là khách quý của Thiết Cốt Phái rồi."
Lâu chủ Tế Vũ Lâu vuốt vuốt tóc đen, cười nói:
"Khẳng định chẳng vào chuyện gì tốt lành nha."
Nữ nhân này tầm 20 tuổi, tướng mạo và vóc dáng rất động lòng người, dù chỉ là một động tác vô ý cũng có thể khiến người khác thần hồn điên đảo.
"Đại đệ tử của ta có thể giống nữ nhân này.."
Quân Thường Tiếu vội vàng gạt bỏ suy nghĩ vỡ vẫn, thầm nói:
"Thế giới này đảo lộn mất!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi tên gọi là gì?"
"Lê Lạc Thu."
Lâu chủ Tế Vũ Lâu nói.
Quân Thường Tiếu nói:
"Tên rất hay."
Lê Lạc Thu cười nói:
"Quân chưởng môn, chẳng lẽ đây là sự việc mà ngươi muốn ta làm sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Quân Thường Tiếu nói:
"Lê lâu chủ, có hứng thú cùng với thuộc hạ của mình gia nhập Thiết Cốt Phái ta không?"
"Há há há."
Lê Lạc Thu che miệng cười phá lên, nụ cười của nàng hoa mai nở rộ.
Quân Thường Tiếu nói:
"Rất buồn cười sao?"
Lê Lạc Thu ngừng tiếng cười, nói:
"Quân chưởng môn, Lê Lạc Thu ta là một tên sát thủ, tất nhiên sẽ không có hứng thú gia nhập cái gọi là môn phái."
"Ý ngươi là sao?"
Quân Thường Tiếu nói.
Lê Lạc Thu nói:
"Chúng ta như loài chim đã quen thuộc tiêu diêu tự tại, làm sao có thể cam tâm tình nguyện bị nhốt trong lòng?"
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:
"Một tên sát thủ chỉ có thể làm bạn với bóng tối, cả ngày thập thò không dám bước ra ánh sáng, đây chính là tự do mà ngươi muốn sao?"
Lê Lạc Thu thản nhiên nói:
"Nếu như ngươi muốn chiêu mộ ta, vậy đừng tốn công vô ích."
Quân Thường Tiếu đương nhiên sẽ không từ