Bùi Tuấn không chỉ sở hữu linh căn thượng phẩm, mà còn là một Võ Sư cảnh.
Đối với nhiều Võ Đồ mà nói, đây giống như một ngọn núi khó mà vượt qua. Bởi vì thua kém cả một cảnh giới.
Nếu đổi lại là đám người Lý Thanh Dương hay Tiêu Tội Kỷ, bọn họ tuy có thể chiến đấu vượt cấp trong phạm vi Võ Đồ cảnh, nhưng một khi đối diện với Bùi Tuấn, mặc dù có thể không thua đến mức thê thảm, nhưng chiến thắng là chuyện không có khả năng.
Võ sư, hay con gọi là Ngự Linh Sư (người điều khiển linh khí).
Võ giả ở cấp độ này có thể sử dụng và điều khiển linh khí đã đến mức thuần thục vô cùng.
Võ giả ở cấp độ Võ Đồ muốn chiến thắng Võ Sư cảnh, e rằng chỉ có Quân Thường Tiếu mới làm được.
Đúng vậy, hắn đã đánh thắng Võ Sư ngũ phẩm Lê Lạc Thu. Nhưng cũng là nhờ có lực lượng phù, nếu không có cái đồ chơi này thì kết quả chờ hắn chính là roi da, nến sáp, các loại bạo hành.
Võ Đồ thật sự khó có thể thắng Võ Sư vậy sao?
Đó là đối với người khác, đối với Dạ đế đại nhân thì chuyện này chẳng nhằm nhỏ vào đâu!
“Bành!”
Nhân cơ hội Bùi Tuấn đang lao tới, Dạ Tinh Thần nhanh chóng di chuyển về phía bên trái, ngưng tụ linh lực vào nắm đấm, nhanh chóng và dứt khoát đấm vào eo đối phương.
Nhanh, chuẩn, mạnh!
Vương Đông Lâm kinh ngạc:
“Tiểu tử này có tốc độ quá nhanh!”
Có thể không nhanh sao?
Đây là do Dạ Tinh Thần trầm tư suy nghĩ mới nhớ ra, kiếp trước hắn từng tu luyện qua một loại thân pháp tên “Độ Bộ Thủy Long”.
Vì sao phải là trầm tư suy nghĩ?
Bởi vì kiếp trước, Dạ Tinh Thần tu luyện võ học quá nhiều, về sau thành tựu Võ Đế, hắn chỉ chuyên tâm tu luyện võ học cấp bậc thánh phẩm, thần phẩm, còn những võ học cấp thấp đương nhiên sẽ xếp vào góc tủ.
Độ Bộ Thủy Long, không được tính là quá ưu tú.
Nhưng với tu vi của Dạ Tinh Thần hiện tại, vừa khéo có thể tu luyện loại thân pháp này lại từ đầu.
Còn những võ học thánh phẩm hay thần phẩm khác, phải đợi linh lực của hắn mạnh mẽ hơn mới có khả năng nghĩ tới.
Chuyện này cho chúng ta thấy rõ, Dịch Cân Kinh và Lăng Thần Kiếm Quyết của hệ thống bá đạo đến mức nào, bởi vì không bất đồng cảnh giới đều có thể tu luyện.
“Bành! Bành! Bành!”
Bùi Tuấn bị đánh lui về phía sau vài bước, eo hắn tê cứng không còn cảm giác, linh lực trong kinh mạch hắn dường như bị tắc nghẽn trong khoảng thời gian ngắn.
Dạ Tinh Thần đánh vào vị trí gần với đan điền, mặc dù không phải là huyệt vị hiểm trở như huyệt thái dương, nhưng nếu nơi đó bị thương, việc vận chuyển linh lực chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cao thủ chính là cao thủ.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của hắn cùng với linh căn thượng phẩm, chỉ cần tu vi của đối thủ không quá mạnh thì việc nện một Võ Sư nhất phẩm răng rơi đầy đất không phải chuyện dễ như ăn bánh sao?
Trước đó hắn còn có lời thề son sắc, không cần người khác xuất trận, một mình hắn có thể chơi hết, đây tuyệt đối không phải là nói chơi.
Bổn đế từng là một trong mười đại Võ Đế.
Chỉ cần linh căn và tu vi đề cao, trong trời đất này ai có thể làm gì được ta!
“Cặn bã!”
Dạ Tinh Thần bộ dáng giống như một vị thần nhìn xuống, kiêu ngạo nói:
“Đừng lãng phí thời gian của lão tử, nhanh đến đây tấn công.”
Bá khí vô cùng!
Bùi Tuấn dùng ánh mắt chứa đầy lửa giận.
Đường đường là một tên Võ Sư, thế mà bị một thằng oắt Võ Đồ khinh thường, còn cái gì gọi là tôn nghiêm?
“Soạt!”
Hắn lập tức thi triển thân pháp lao tới, đồng thời triển khai võ học Hổ Khiếu Long Ngâm, từ cường độ và tốc độ rõ ràng có thể nhận ra so với Tần Ung Dương mạnh hơn hẳn!
Thời điểm Lý Thanh Dương ứng phó với chiêu thức này, chính là dùng lực phá lực, còn Dạ Tinh Thần lại là sử dụng thân pháp huyền diệu lượn lờ ở giữa song chưởng.
Sau khi linh căn của hắn được cải thiện lên thượng phẩm, linh hồn và thân xác tiến thêm một bước hòa hợp, dựa vào ánh mắt sắc bén của hắn, chỉ cần bắt được động tác xuất chiêu của đối phương thì muốn tránh né cũng không phải việc gì khó.
“Chuyện này...”
Vương Đông Lâm trợn mắt nhìn một màn này.
Một tên Võ Đồ có khả năng né tránh đến mức cực hạn như thế, thật khiến người ta kinh hồn khiếp vía!
Bùi Tuấn đang khai triển Hổ Khiếu Long Ngâm, trong ánh mắt cũng hiện lên sự chấn động, bất luận hắn biến hóa chiêu thức như thế nào, bất luận hắn tung ra chiêu thức ở góc độ thâm hiểm thế nào, đối phương đều có thể tìm ra kẽ hở mà tránh được.
Hắn đã khai triển hơn mười mấy chiêu thức, đến tay áo của đối thủ cũng chưa động vào được.
Tổn thương!
Tổn thương trầm trọng!
“Cái tên Dạ Tinh Thần này thật lợi hợi!”
“Nhìn thân pháp hắn sử dụng kìa, chẳng giống một Võ Đồ chút nào cả!”
“Chả trách hắn xuất trận muộn như thế, hóa ra Thiết Cốt Phái vẫn còn có những đệ tử xuất sắc hơn!”
Võ giả bốn phương kinh ngạc bàn tán không ngớt.
Vàng, luôn luôn sáng.
Dạ Tinh Thần trong thời gian giao đấu ngắn ngủi đã chứng minh thực lực của mình, không hổ danh từng là một Võ Đế.
“Tên tiểu tử này thật sự không đơn giản.”
Quân Thường Tiếu cũng cảm thấy bất ngờ.
Hắn để Dạ Tinh Thần xuất trận sau là bởi vì tên này có thể tu luyện tâm pháp siêu việt thần phẩm, nhưng không ngờ thân pháp và khả năng phán đoán cũng vô cùng ưu tú.
“Soạt! Soạt!”
Trong khu vực giao chiến, chưởng pháp liên tiếp được khai triển, âm thanh của Hổ Khiếu Long Ngâm cũng liên tục vang vọng.
Bùi Tuấn càng đánh thì tinh thần càng sa sút, bởi vì mỗi chiêu mỗi thức hắn tung ra đều bị đối thủ hoàn mỹ phá vỡ.
“Tiểu tử.”
Dạ Tinh Thần lại tránh thêm một chưởng, đứng ở một bên Bùi Tuấn, nhàn nhàn nói:
“Có tuyệt vọng hay không?”
Tuyệt vọng!
“Bành!”
Dạ đế lại một lần nữa ngưng tụ linh lực, tung ra Bạo Liệt Quyền nện thẳng vào eo của Bùi Tuấn – vẫn là vị trí cũ.
“Đạp! Đạp! Đạp!”
Bùi Tuấn bị đau đớn lùi lại phía sau vài bước, sắc mặt đều đầy sự thống khổ,