Bảy đệ tử toàn bại, bảng hiệu ở đại điện bị đánh vỡ, mất 10 triệu lượng, binh khí môn chủ bị gãy, người cũng bị thương.
Những điều này đã đủ để Hạo Khí Môn hôm nay mất hết mặt mũi, không chỉ thua người, thua tiền, đến tôn nghiêm của một lục lưu môn phái cũng chẳng còn.
“Quân Thường Tiếu!”
“Hạo Khí Môn ta và Thiết Cốt Phái ngươi không đội trời chung.”
Tấu Hạo Nhiên kìm nén đau đớn do vết thương sau lưng mang đến, tròng mắt nổi lên tơ máu.
Luận bàn thua rồi, mặt mũi cũng chẳng còn.
Nhưng bây giờ vẫn còn võ giả bốn phương đang nhìn, nhất định phải buông ra những lời nói cứng rắn như vậy, bởi vì đây gọi là quy tắc giang hồ!
Nếu như không có nhiều người ở đây như vậy, Tần Hạo Nhiên có khi đã nằm úp xuống mặt đất, lấy cánh tay gác lên trán, khóc như một đứa trẻ bị giật kẹo.
Con em nó, quá tổn thương lòng tự tôn rồi, ta không cam tâm!
Chuyện đã lỡ thì cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Quân Thường Tiếu đến đây với mục đích là đập phá, không phải là hắn chủ động mời đến, vì thế muốn tránh cũng tránh không được.
Chỉ có thể nói là cái miệng hại cái thân.
Linh Tuyền Tông ngang nhiên cấu kết với sát thủ, đuối lý bị Quân Thường Tiếu phá môn diệt tông, bản thân mình lại giả vờ mù điếc câm là được, cần gì phải ra mặt đâu chứ?
Nhất quyết phải dựa dẫm Thánh Tuyền Tông, dẫn các thành viên trong liên minh đến Tinh Nguyệt Lâu hỏi tội Quân Thường Tiếu.
Ngũ lưu tông môn, Tần Hạo Nhiên quỳ gối la liếm cũng là chuyện thường tình, nhưng lại cứ khăng khăng trước mặt ba vị trưởng lão của Thánh Tuyên Tông châm dầu vào lửa.
Đối với loại người này, Quân Thường Tiếu nhất định phải dạy cho một bài học, nếu như mặc kệ không quan tâm, chỉ khiến cho đối phương được nước lấn tới.
Quân Thường Tiếu cũng không có chơi chiêu trò, đường đường chính chính dẫn đệ tử đến luận võ, trước ánh mắt của võ giả bốn phương đánh bại Hạo Khí Môn, giẫm đạp tôn nghiêm của Tần Hạo Nhiên dưới chân, thử hỏi ai mới là người sai?
Không cần nghĩ, ta không sai!
….
Dưới chân núi Hạo Khí Môn.
Quân Thường Tiếu vừa xuống núi, cả người rã rời, lảo đảo ngã quỵ.
Tiêu Tội Kỷ tinh mắt nhanh tay vội vàng đỡ Quân Thường Tiếu, lo lắng nói:
“Chưởng môn, người không sao chứ?”
“Không… không sao...”
Quân Thường Tiếu khuôn mặt trắng bệch nói:
“Đi mau, chúng ta trở về môn phái.”
Vương Đông Lâm đi theo phía sau nói:
“Thanh đao đó của Quân chưởng môn, chất lượng ít nhất cũng phải thượng phẩm, dựa vào tu vi Võ Đồ cảnh cứng rắn sử dụng, da thịt trên người không bị sứt mẻ gì, chỉ là toàn thân thoát lực rã rời, thế này thật sự là quá may mắn rồi.”
“...”
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Mặc dù nhờ có lực lượng phù mà có thể nâng được Thanh Long Yểm Nguyệt Đao nhưng liên tiếp chém năm đao, linh lực và thể lực đều khô cạn, gân cốt đau mỏi đến kiệt sức!
Đi từ Hạo Môn Khí xuống cũng là tinh thần thiết cốt chống đỡ.
“Hà!”
Quân Thường Tiều hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Cùng may là chém bay Tần Hạo Nhiên ra khỏi sân luyện võ, nếu không người đen đủi chính là ta rồi.”
Nhờ vào hai trăm điểm cống hiến mua được Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, lại nhờ có hỗ trợ của lực lượng phù, mới có thể miễn cưỡng đánh bại một tên Võ Tông nhất phẩm, nếu không khoảng cách giữa hai đẳng cấp thật sự quá chênh lệch, muốn đánh bại Tần Hạo Nhiên thật sự quá khó!
Đâu chỉ là khó.
Mà là khó như lên trời!
Lúc đó, Tần Hạo Nhiên không quá để ý chuyện binh khí bị đao chém hỏng mà tiếp tục tấn công, thì Quân Thường Tiếu xác định có kết cục rất bi thảm, bởi vì đao quá nặng dẫn đến tác dụng phụ sinh ra rất lớn.
Nói tóm lại, trận này Quân Thường Tiếu thắng chủ yếu là nhờ vào mười phần may mắn.
“Trở về môn phái, nhất thiết phải bắt chúng đệ tử tận tâm tận lực tu luyện nâng cao tu vi, sau đó thực hiện nhiệm vụ sử thi II, bản thân mình cũng phải nỗ lực đề cao thực lực mới được.”
Quân Thường Tiếu trầm ngâm suy nghĩ.
Hệ thống nói:
“Dựa vào lực lượng lúc đó của chủ nhân để tính toán, thì chủ nhân cần phải đạt được lực lượng ít nhất 15 vạn cân, mới có thể miễn cưỡng sử dụng.”
Ít nhất 15 vạn cân mới miễn cưỡng sử dụng?
Quân Thường Tiếu lại rơi vào trầm mặc, nói:
“Thanh Long Yểm Nguyệt Đao này nặng quá sức tưởng tượng rồi.”
“Đinh! Chủ nhân đã tiêu hao 20 điểm cống hiến, nhận được một lực lượng phù, vật phẩm đã chuyển vào không gian giới chỉ.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 480/500.”
Thanh Long Yểm Nguyệt Đao cần phải có đủ lực lượng mới có thể sử dụng, chỉ cần lực lượng phù không bị giới hạn mua, vậy nhất định phải mua trước để dành sau này có mà dùng.
“Thanh đao này quả thật quá biến thái, cũng không biết một khi khởi động kỹ năng phụ trợ Võ Thánh phụ thể thì thực lực sẽ mạnh đến đâu đây?”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân hiện tại chưa thể sử dụng Thanh Long Yểm Đao một cách thành thạo, tạm thời không nên suy nghĩ đến chuyện khởi động kỹ năng phụ trợ.”
Cũng phải, cũng phải.
Nếu như khởi động kỹ năng phụ trợ mà sức mạnh bản thân không đủ, tự làm bản thân tổn thương, như vậy chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ.
“Quân chưởng môn.”
Đi đến ngã tư đường, Ngải gia chủ chắp tay nói:
“Ngải mỗ phải quay về thành Hồ Dương, chúng ta tại đây cáo từ.”
“Cáo từ...”
Quân Thường Tiếu không có khí lực, thều thào đáp một tiếng.
Ngải Thượng Nghễ dẫn Vương Đông Lâm cùng rời đi, trên đường hắn trầm ngâm suy nghĩ: