“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Trừ gian diệt ác”, nhận được 500 điểm cống hiến.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 780/1000.”
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên vào lúc Quân Thường Tiếu đang trên đường xuống núi, sau khi phóng hỏa thiêu rụi Hắc Ưng Đường.
Đầu tiên là tiêu diệt Hắc Phong Trại, hoàn thành nhiệm vụ “Vì dân trừ hại”, hôm nay tiêu diệt một cái Hắc Ưng Đường, kết quả hoàn thành nhiệm vụ ‘Trừ gian diệt ác”.
Xem ra, hệ thống hẳn là muốn ta làm một người thay trời hành đạo nha.
Thay trời hành đạo?
Không biết có cái nhiệm vụ ẩn này không nữa?
Trên đường trở về quận Thanh Dương, Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối suy nghĩ về những câu thành ngữ, ví dụ như cái gì mà ôm cây đợi thỏ, bạt miêu trợ trường (ý chỉ nóng vội nhỏ gốc cây lúa để cây nhanh cao).
Chỉ là số lượng thành ngữ quá nhiều, có quỷ mới biết chính xác cái nào là nhiệm vụ.
“Aii..”
Hắn than thở một tiếng, thầm nói:
“Hoàn toàn không có đầu mối.”
Hệ thống nói: “Nhiệm vụ ẩn chính là vạn sự tùy duyên, chủ nhân không cần phải cưỡng cầu.”
“Đành vậy.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Sau khi trở về, chỉ có thể dựa vào việc thu nhận đệ tử để kiếm điểm cống hiến.”
Không một giây phút nghỉ ngơi, trong màn đêm dẫn chúng đệ tử trở về quận Thanh Dương.
Sau khi bọn họ đi được hai ba canh giờ, Lão Quỷ từ một nơi cách ngàn dặm đuổi theo, cũng từ toàn bộ ký ức của Đới Luật biết tin tức.
Ái đồ bị giết, môn phái bị diệt.
Hết thảy mọi chuyện đều có liên quan đến Thiết Cốt Phái, vì thể lão quyết tâm truy giết, đồng thời âm thầm thề với lòng, muốn đối phương phải trả cái giá gấp trăm ngàn lần.
Nhưng mà Lão Quỷ không ngờ tới một chuyện, võ giả chẳng khác gì con kiến hôi bị mình cướp đoạt ký ức kia, thế mà lại không chết, ngược lại như cải tử hoàn sinh.
Khi sinh mệnh một lần nữa dồi dào trở lại, Đái Luật nằm trên mặt đất ngây ngẩn hết cả người.
Hắn thực sự không rõ, vì cái gì bản thân vẫn còn sống.
Chẳng lẽ, kết cục bi thảm cùng sựhông cam lòng của mình, có thể cảm động đến trời xanh sao?
Đái Luật nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, phát hiện da hắn từ màu xanh đã trở về màu sắc bình thường, trong lòng không nhịn được thầm nói:
“Ánh sáng màu xanh vừa rồi là cái gì đây?”
“Soạt!”
Hắn đứng dậy, xác định bản thân vẫn bình yên vô sự, lập tức vội vã rời khỏi Hắc Ưng Sơn, trên đường đi cũng thầm thề rằng:
“Quân Thường Tiếu, còn có lão già giống như quỷ hồn kia, các ngươi cứ đợi đấy cho lão tử!”
“Phù!”
Đúng lúc này, Lão Quỷ lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hắn, hơi ngạc nhiên nói:
“Trúng phải Nhiếp Hồn Thuật của ta mà vẫn còn sống, tiểu tử nhà ngươi cũng không phải dạng vừa nha.”
Sắc mặt Đái Luật lập tức đại biến, trong nháy mắt xoay người chạy trốn.
Chỉ đáng tiếc, vừa quay đầu lại, Lão Quỷ đã giơ bàn tay ra.
Lần này không còn chụp vào cổ hắn, mà nắm chắc cái đầu, u ám nói:
“Lão phu muốn xem xem, trên người ngươi rốt cuộc giấu cái bí mật gì.”
“Phù Phù.”
Nhiếp Hồn Thuật lại được thi triển, trong nháy mắt tiến vào tiềm thức.
Đái Luật đã trải qua một lần, sợ hãi xin tha nói:
“Tiền… tiền bối… đừng giết mà.”
“Aaa!”
Âm thanh thảm thiết vang vọng trong màn đêm, khiến người nghe sởn hết cả tóc gáy.
“Bụp!”
Hai đầu gối khụy xuống đất, sau đó ngã rạp trên mặt đất.
Người ngã xuống đất không phải là Đái Luật. ngược lại chính là Lão Quỷ!
Lão trợn to hai mắt nằm trên mặt đất, cơ thể bị bao vây bởi luồng ánh sáng màu xanh, tứ chi bắt đầu nhanh chóng co rút lại, sau cùng chỉ còn lại da bọc xương.
“Vụt!!”
Ánh sáng màu xanh bay lên, nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Đái Luật.
“Phù Phù!”
Trong phút chốc, một luồng linh lực tinh thuần tụ hội trong đan điền của hắn, không chỉ nhanh chóng khai thông đoạn mạch thứ mười một. mười hai, mà còn giúp ngưng tụ Khí Toàn, đồng thời đột phá đến tu vi Võ Đồ thất phẩm.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn.
Sau khi tất cả kết thúc, Đái Luật rõ ràng vẫn bày bộ dáng cố cầu xin, cho đến khi nhìn thấy thi thể của lão già khô cứng như cây khô ở trước mặt, cả người bị dọa đến nỗi ngồi bệt xuống đất.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Cả người hắn ngây dại tại chỗ, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể.
Rất lâu sau, Đái Luật hoàn toàn thích ứng với hiện thực xong, lúc này mới chắc chắn bản thân có sự tăng trưởng đột ngột, và mức độ không hề nhỏ!
“Hửm?”
Đột nhiên, hắn phát hiện hai tay lại một lần nữa biến thành màu xanh, vị trí bị lòng bàn tay đè lên, hoa cỏ đang nhanh chóng héo úa, giống như bị mất đi sinh mệnh.
Cùng lúc này, trong lòng bàn tay có một luồng linh lực yếu ớt đi vào cơ thể, mặc dù không có nhiều hiệu quả nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được.
Đái Luật chợt hiểu ra, linh lực mờ nhạt kia lẽ nào là từ hoa cỏ?
Bất kỳ nơi nào tiếp xúc, lẽ nào bản thân sẽ hấp thụ linh lực ẩn chứa bên trong nó?
Lại nhìn đến thi thể lão già đã khô cứng ở bên cạnh, ánh mắt từ đờ đẫn dần dần vui vẻ rồi đến điên cuồng, cuối cùng khó kiềm chế, thầm nói:
“Ta có thể thôn phệ linh lực của người khác?”