Môn phái luận võ hai năm một lần của quận Thanh Dương, người tham gia thi đấu cũng chỉ có mấy trăm người, còn tại quận Bình Dương quy mô lên đến hơn hai nghìn người. Đây chính là khoảng cách giữa quận cửu đằng và quận bát đằng.
Số lượng người không chỉ nhiều, thực lực cũng vô cùng dũng mãnh.
Quân Thường Tiếu mượn vào Kính Râm Chống Nắng, phát hiện người tham gia tu vi thấp nhất cũng là Võ Đồ nhất phẩm, Võ Đồ tứ ngũ phẩm đi đầy đường, cao nhất là Võ Đồ cửu phẩm cũng có đến bốn người.
Môn phái luận võ ở quận Thanh Dương, Võ Đồ nhất nhị phẩm đều có thể là ứng cử viên quán quân, ở đây chỉ có thể làm tấm đệm lót.
Thực tế nguyên nhân tạo thành khoảng cách lớn như vậy. chính là do môn phải luận võ của quận Bình Dương giới hạn võ giả báo danh, có thể từ hai mươi tuổi trở xuống.
Quận Thanh Dương giới hạn độ tuổi phải nhỏ hơn mười tám tuổi, tuy chỉ chênh lệch hai tuổi, thực lực cách biết sẽ chênh lệch khác biệt.
Đương nhiên.
Bát đẳng quận Bình Dương mạnh hơn cửu đằng quận Thanh Dương, đây là sự thật không thể tranh cãi.
“Ôi kìa?”
Một tên thế lực lão đại ngồi bên cạnh Quân Thường Tiếu, thấp giọng nói:
“Chưởng môn Thiết Cốt Phái đeo cái gì trên mắt vậy?”
“Hừ.”
Một cao tầng môn phái khác khinh bỉ nói:
“Chỉ có thể giả thần giả quỷ mà thôi.”
“Một cái môn phái bát lưu của quận cửu đằng, cũng dám đến tham gia môn phái luận võ của quận Bình Dương, là ai cho bọn hắn dũng khí này vậy?”
“Ta nghe nói Thiết Cốt Phái này từng thách đấu với Hạo Khí Môn, lại còn giành được thắng lợi vang dội.”
“Chuyện này lão phu cũng có nghe nói qua, hình như phái bảy đệ tử xuất trận, toàn thắng bảy trận, vị môn chủ còn thua dưới tay hắn luôn kìa.”
“Không phải chứ, một môn phái bát lưu mà cường thế đến vậy sao?”
Bên dưới thành chủ thành Tuy Dương đang nói về quy tắc luận võ, mấy tên cao tầng môn phái tán dóc bàn chuyện.
Từ trong giọng điệu không khó để nghe ra Thiết Cốt Phái có thể thắng Hạo Khí Môn là chuyện khó tin biết bao.
Quân Thường Tiếu cẩn thận nghe quy tắc thi đấu.
Đại khái hiểu được quy tắc vòng thứ nhất của môn phái luận võ của quận Bình Dương, chính là tám khu vực tiến hành một vòng hỗn chiến lớn, trong thời gian quy định có thể đứng vững trên sân sẽ tiến vào vòng thứ hai.
Khụ khụ.
Một khu vực ít nhất ba trăm người, hỗn chiến chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Sau khi thành chủ thành Tuy Dương nói xong các loại quy tắc, bắt đầu tiến hành điểm danh võ giả tham gia.
“Hạc Sơn Phái, Hùng Quý!”
“Tước Môn...”
“Quận Thanh Dương, Thiết Cốt Phái, Dạ Tinh Thần!”
“Có..”
Dạ Tinh Thần lười biếng đáp.
Nếu không phải cần xác định võ giả tham gia có ở mặt hay không, hắn chắc hẳn cũng chẳng thèm trả lời.
Ngược lại, phía trên đài quan sát bùng nổ một trận ồn ào, tất cả võ giả đều nhìn Dạ Tinh Thần, rồi thấp giọng bàn tán.
“Há, kỳ luận võ lần này, người ngoài quận cũng không biết sống chết đến tham gia sao?”
“Cửu đằng quận Thanh Dương ở bên cạnh phải không?”
“Thiết Cốt Phái không phải chính là cái môn phái bát lưu, từng đánh bại Hạo Khí Môn vào đoạn thời gian trước sao?”
“Một môn phái bát lưu ở quận cửu đằng đến tham gia môn phái luận võ của quận Bình Dương chúng ta, chẳng lẽ xem chính mình là cọng hành rồi sao?”
Trong khi cao tầng các phương bàn tán xôn xao, ít nhiều còn chú ý đến hình tượng một chút, bất quá võ giả quận Bình Dương lại thể hiện ra sự khinh bỉ vô cùng tinh tế.
Mặc cho Thiết Cốt Phái chiến thắng Hạo Khí Môn. nhưng trong mắt bọn hắn chung quy vẫn chỉ là môn phải hạ đằng của một quận hạ đằng, không biết lượng sức đến quận Bình Dương tham chiến, quả thực đang bôi nhọ kỳ luận võ lần này.
“Quận Thanh Dương, Thiết Cốt Phái?”
“Hầy, gan cũng lớn thật đấy, dám vác mặt đến tham gia luận võ.”
“Đáng tiếc ta không cùng khu luận võ với hắn, nếu không ngay vòng đầu tiên đánh cho hắn lên bờ xuống ruộng rồi.”
Các đệ tử tham gia khác cũng thấp giọng bàn tán y hệt.
Một võ giả đứng bên cạnh Dạ Tinh Thần, khinh thường nói:
“Hóa ra ngươi là người quận Thanh Dương, ta nói thế nào trông lạ mắt như vậy đâu chứ?”
Các võ giả tham gia khác ở cùng một khu luận võ đều liếc mắt nhìn sang, nhếch mép cười khinh bỉ.
Dùng ánh mắt xác nhận.
Tên này sẽ là người đầu tiên bị loại khi vòng thứ nhất vừa bắt đầu.
Cảm nhận được ánh mặt mọi người đổ dồn về phía mình, Dạ Tinh Thần biểu lộ ra ánh mắt đầy sự khinh bỉ cùng xem thường, nhàn nhạt nói:
“Chỉ là một đám cặn bã.”
Quân Thường Tiếu xoa cằm ngồi ở bên trên đài quan sát, nói:
“Vòng đầu tiên vừa bắt đầu, Tinh Thần sợ rằng sẽ trở thành tâm điểm cần chăm sóc nha.”
Rất nhanh.
Công tác điểm danh kết thúc.
Võ giả quận Bình Dương không nghe thấy tên người tham gia thứ hai đến từ quận Thanh Dương, lập tức hiểu lần này Thiết Cốt Phái chỉ cho một người đến tham gia.
Một cái môn phái bát lưu, chỉ cho một tên đệ tử tham chiến, đây hẳn là đến diễn xiếc khỉ nha.
“Quân chưởng môn!”
Một người trung niên ở bên cạnh nói:
“Kỳ mỗ thật sự bái phục dũng khí của ngươi luôn, dám dẫn đệ tử đến tham gia môn phái luận võ.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Cũng thường thôi.”
Người trung niên lắc đầu.
Lần trước có một môn phái lụcưu chạy đến bản quận tham gia, mười tên đệ tử bị diệt gọn trong vòng đầu tiên, lần này ngươi chỉ cho một tên đệ tử tham chiến, còn không phải đến làm trò cười hay gì?
“Kỳ trưởng lão.”
Có người cười nói: