Bên trong quận Thanh Dương có một tòa núi gồm toàn mấy tên đầu trộm đuôi cướp, tên là Hắc Sơn. Nơi này đã bị sơn tặc chiếm cứ rất lâu, thỉnh thoảng lại xuống núi cướp bóc.
Cứ mỗi nửa tháng, bọn hắn sẽ đi cướp bóc một lần.
Lần này bọn hắn bắt đi hơn ba mươi tên đệ tử của Thiết Cốt phái, còn để lại phong thư đòi tiền chuộc.
Sơn tặc bình thường đều là cản đường ăn cướp, đoạt tiền giật đồ. Còn bọn này đem người bắt đi, yêu cầu tiền chuộc trắng trợn, ý tưởng mới mẻ phi thường sáng tạo.
“Cái con mẹ nó.”
Quân Thường Tiếu đằng đằng sát khí đi ra cửa lớn, nói:
“Dám khi dễ người của Thiết Cốt phía ta, không quản ngươi là sơn tặc hay trộm cướp, lão tử một kiếm giết hết.”
Mình phải vất vả lắm mới chiêu mộ được trăm tên đệ tử, kết quả một hơi bị bắt mất hơn ba mươi người, chuyện này không cách nào nhẫn nhịn a!
Quân Thường Tiếu có thể tỏa ra sát khí, lại có thể nói ra những lời cay độc như thế, đủ chứng minh một điều, hắn đã thích ứng triệt để với thân phận mới, với thế giới tàn khốc như Tinh Vẫn đại lục.
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương đuổi theo ra đến noi nói:
“Đệ tử đi với người giết đến gà bay chó chạy.”
Thân là nhị sư huynh của Thiết Cốt phái, các sư đệ gặp nạn, hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Lục Thiên Thiên cũng đi theo.
Quân Thường Tiếu ngừng bước nói:
“Còn có các đệ tử khác đang đến báo danh, các ngươi ở lại môn phái quản lý thỏa đáng, không cần đi theo ta đến Hắc Sơn.”
Lý Thanh Dương vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Chưởng môn, sơn tặc trên Hắc Sơn chí ít cũng phải 200 tên, nghe nói thủ lĩnh của bọn hắn cũng đã bước vào cảnh giới Võ Đồ, người đi một mình không ổn cho lắm!”
Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:
“Đây là mệnh lệnh.”
Một khắc này, hắn thể hiện đầy đủ sự uy nghiêm của một chưởng môn.
Tuy Lý Thanh Dương vẫn muốn tiếp tục khuyên can, cuối cùng chỉ có thể chắp tay nói:
“Tuân lệnh chưởng môn.”
Quân Thường Tiếu cất bước đi xuống núi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng.
Phẫn nộ.
Hắn là cực kỳ phẫn nộ.
“Sư tỷ!”
Lý Thanh Dương nhìn bóng dáng Quân Thường Tiếu cô độc đi xuống núi, không khỏi lo lắng nói:
“Chưởng môn nếu không may phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Thiết Cốt phái chúng ta về sau sống như thế nào đây?”
“Rất đơn giản.”
Lục Thiên Thiên đứng trước cửa, hai tay khoanh ngực nói:
“Ta lên làm chưởng môn, ngươi cũng trở thành đại đệ tử còn gì.”
Lý Thanh Dương nghe vậy, khóe miệng không ngừng co giật.
...
Hắc Sơn.
Vị trí cách thôn Thanh Dương hơn 50 dặm.
Nơi này mây mù che mắt, địa thế hiểm yếu vô cùng. Cũng chính vì địa hình phức tạp như vậy, sơn tặc mới không coi ai ra gì, mới dám xuống núi cướp bóc không sợ trời sợ đất.
Quan phủ cùng với rất nhiều các môn phái, từng nhiều lần tổ chức diệt tặc, nhưng Hắc Sơn dễ thủ khó công, mỗi lần đi đều là tay không mà về.
Dần dà, Hắc Sơn bị võ giả quận Thanh Dương coi là cấm khu, không ai dám bước chân vào.
Hôm nay, tại đường núi quanh co này, Quân Thường Tiếu từng bước giẫm lên cầu thang leo lên, nếu có võ giả biết được chưởng môn Thiết Cốt phái một mình leo lên Hắc Sơn khẳng định sẽ chắp tay cung kính nói:
“Kính ngươi là một người đàn ông đích thật!”
“Làm sao giải quyết đám sơn tặc kia, làm sao cứu được đệ tử?”
Quân Thường Tiếu vừa đi, vừa suy nghĩ.
Tức giận thì tức giận, phẫn nộ cũng đã phẫn nộ, nhưng rút cuộc hắn vẫn phải nghiêm túc suy nghĩ xem tiếp theo cần làm gì để đối phó đám sơn tặc chán sống này.
Quân Thường Tiếu biết được thông tin từ miệng của Lý Thanh Dương nói ra rằng trên núi không chỉ có hai trăm tên, mà khả năng lớn là còn tồn tại một tên Võ Đồ, việc này quả thực là khó càng thêm khó giải quyết.
Hắn hiện tại có sơ phẩm Hàn Phong kiếm, lại tu luyện Cửu Thức Điệp Lãng kiếm, có thực lực Khai mạch mười đoạn, dựa theo tu vi Quân Thường Tiếu vốn có, dùng để đối phó hơn hai mươi tên Khai Mạch bốn năm đoạn thì còn có thể, nhưng đối phó với hai trăm tên thì vô cùng miễn cưỡng.
Huống hồ, nếu đúng là có một tên Võ Đồ tồn tại, chuyến này sợ là đi dễ về khó rồi.
Quân Thường Tiếu ngó qua không gian giới chỉ, nhìn lấy quà tân thủ còn có
và , thầm nghĩ:
“Hai cái bùa chú này cũng không quá thích hợp dùng để đánh nhau.”
Đúng lúc này, ánh mắt hắn quét qua Nan Thu Đao.
Nhìn thấy cái đồ chơi này, hắn lập tức sôi hết cả máu. Dù sao hắn chỉ tùy ý nói một câu, coi như cầu được ước thấy, hệ thống liền tặng hắn luôn.
Quân Thường Tiếu dò xét Nan Thu Đao, không phát hiện được gì, thầm nhủ:
“Đao này không biết có phẩm chất gì đây?”
Hắn vô thức cầm vào chuôi đao.
Nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang truyền đến.
Quân Thường Tiếu bị đánh bay hơn mấy chục mét.
Thân thể ở bên ngoài, không tự chủ được lùi lại mấy cái bậc thang, mém chút nữa đứng không vững ngã lộn cổ xuống dưới.
Quân Thường Tiếu thấp thỏm sợ hãi nói:
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”
Vừa rồi lúc rút đao, chuôi đao và vỏ đao bỗng nhiên phát ra một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo, nếu như hắn không phản ứng cực nhanh ném đao đi, sợ là giờ đã bị thương rồi.
m thanh hệ thống vang lên:
“Nan Thu Đao phải mở ra phong ấn mới có thể sử dụng, cưỡng ép rút đao khỏi vỏ sẽ chỉ làm mình bị thương mà thôi.”
Quân Thường Tiếu suy sụp nói:
“Sao ngươi không nói sớm hả?!”
Hệ thống nói:
“Ngươi có hỏi đâu mà nói.”
“...”