Tông chủ cao cao tại thượng của Kỳ Sơn Tông Liêu Thốn Phương đã chết, tứ chi bị chém rụng, da thịt bị gọt sạch, quá trình chết rất chậm, cũng rất thống khổ.
Có quá tàn nhẫn không?
Tàn nhẫn!
Nhưng đây là cái giá phải trả, vì dám giết đệ tử Thiết Cốt Phái!
Quân Thường Tiếu thu đao, sát khí phát ra dưới đáy mắt dần dần tiêu tán, đến trước mặt hai người Tiêu Tội Kỷ, cho mỗi người ăn một viên Liệu Thương Đan.
Xoát!
Xoát!
Phút chốc, hai người lập tức sinh long hoạt hổ đứng lên.
Nhưng khi nhìn thấy Liêu Thốn Phương bị cụt mất tứ chi, lăng trì xử tử, trong lòng lập tức chấn động khó mà tiêu tan.
Một tên Võ Tông nhị phẩm, một vị lão đại của môn phái lục lưu, kết quả dễ dàng bị ngược sát như vậy, quả thật khó tin vào mắt mình!
Thời khắc đó, Tiêu Tội Kỷ rốt cuộc ý thức được, chưởng môn mặc dù bình thường rất ít khi ra tay, nhưng thực lực chân chính mạnh vô cùng.
Người chết không chỉ có mình Liêu Thốn Phương.
Còn có võ giả các phái đuổi theo bọn người Tế Vũ Đường, cả bọn người đều chết thảm dưới tay của bọn người Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt.
Trong đó còn có không ít Võ Sư nhị tam phẩm, nhưng trước mặt một đám đệ tử yêu nghiệt cũng khó mà có đường thoát.
Quy tắc cũ, lục soát.
Sau khi thu thập chiến lợi phẩm xong, gom thi thể lại chất thành một đống, dùng mồi lửa thiêu thành tro.
Võ giả các phái không tính là giàu có, giàu có chỉ có mỗi Liêu Thốn Phương, trong không gian giới chỉ cất giữ không ít võ kỹ và linh thạch, ngân lượng cũng có hai ba trăm vạn.
Còn có tinh hạch, cấp độ trung phẩm có một trăm quả, cấp độ thượng phẩm có hơn mười quả.
Quân Thường Tiếu đem chúng lấy đi, thầm nghĩ: “Toàn bộ đều đầu tư vào máy ấp trứng, chắc có lẽ sẽ tăng thêm được một hai điểm xác suất biến dị.”
Sau khi làm xong tất cả, đốt cháy thi thể Liêu Thốn Phương, dẫn đệ tử trở về Thiết Cốt Phái.
Thành viên bị giết chết của Tế Vũ Đường thì do Tiêu Tội Kỷ khiêng, trong ánh mắt hắn có cả bi phẫn lẫn tự trách.
Nếu như mình không quá chủ quan, bị võ giả các phái vây trong sơn cốc của quận Hà Dương, sư đệ cũng sẽ không bởi vì bản thân mà hy sinh.
.........
Về tới Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu ở sau núi chọn một vùng bảo địa phong thủy hữu tình thích hợp để an táng, sau đó bắt đầu đào huyệt mộ.
Ngày hạ táng, bầu trời âm u, mưa phùn rả rích.
Tất cả đệ tử của Thiết Cốt Phái đều đứng ở trước bia mộ, vì người đồng môn vẫn lạc này tiễn đưa.
“Xin lỗi...”
Tiêu Tội Kỷ đứng trước bia mộ, cúi đầu, trên mặt ý tự trách càng đậm:
“Là ta liên lụy sư đệ.”
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ vào vai hắn ta, nói: “Tần Lệ vì ngươi mà chết, ngươi phải sống thật tốt, phải không ngừng mạnh hơn để báo đáp hắn.”
Nói xong, quay người rời đi.
Nói lời an ủi, nói nhiều rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có người trong cuộc nghĩ thông suốt mới được.
Huống hồ, một đệ tử vẫn lạc, Quân Thường Tiếu trong lòng cũng không dễ chịu, ai có thể tới an ủi hắn chứ.
Tiêu Tội Kỷ nghĩ không thông, từ đầu tới cuối vẫn cứ đứng trước bia mộ.
Cho đến một ngày một đêm sau, hai nắm tay nắm chặt, nỉ non nói: “ Sư đệ, ta sẽ sống thật tốt, sẽ nỗ lực để ngày càng mạnh hơn, dùng tính mạng của mình để bảo vệ Thiết Cốt Phái, bảo vệ các sư huynh đệ đồng môn!”
Đây là nghĩ thông suốt rồi.
Hắn ta nghĩ thông rồi, Quân Thường Tiếu lại nghĩ không thông.
Một người ở lì trong thư phòng, trong lòng vẫn cứ tự trách.
Nếu không phải chính mình phái đệ tử đi tham gia thi đấu môn phái, thì cũng sẽ không có đệ tử phải mất mạng.
Chuyện chết đệ tử này, trên Hắc Phong Sơn đã từng xảy ra.
Tuy nhiên tên đệ tử kia là dạng người tham sống sợ chết, vì sống tạm mà không tiếc phản bội môn phái, đi nương nhờ vào Chu Thiên Bá, vậy nên có chết cũng không ai thương tiếc, Quân Thường Tiếu một chút tự trách trong lòng cũng không có.
Nhưng mà, Tần Lệ là vì cứu đồng môn mà chết, chân chính trên ý nghĩa là đệ tử đầu tiên vì môn phái mà chết, làm trong lòng hắn rất khó chịu.
“Nghĩ gì vậy? Ngay cả thể dục buổi sáng cũng không chỉ đạo rồi.”
Lê Lạc Thu không biết từ lúc nào đã đứng tựa người vào cửa thư phòng, trên miệng mỉm lên một nụ cười mê người.
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói: “Tế Vũ Đường của ngươi mất đi một đệ tử, lẽ nào không thương tâm sao?”
Lê Lạc Thu bước tới, ngồi trước mặt hắn ta, hai vay vòng vào một chỗ, dùng khẩu khí chất vấn nói: “Người chết rồi không thể sống lại, đau thương có ích gì chứ?”
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình.
Đúng vậy, người đã chết rồi, đau thương có tác dụng gì đâu?
Lê Lạc Thu tiếp tục nói: “Chúng ta vốn đã sống trong cái thế giới tàn nhẫn, cái cần làm không phải là ngồi đây tưởng nhớ cố nhân, mà là phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, để an ủi linh hồn ở trên trời của bọn họ.”
Những lời này với những lời hôm qua an ủi Tiêu Tội Kỷ ý nghĩa không khác lắm, Quân Thường Tiếu hi vọng đệ tử có thể nghĩ thông, nhưng chính mình lại từ đầu tới cuối nghĩ không thông.
“Bọn họ?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Hai chữ này là điềm xấu.”
Lê Lạc Thu ngưng trọng nói: “Thiết Cốt Phái chúng ta muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn trong thế giới tàn khốc này, thì sẽ có càng nhiều xung đột, thù hận, thậm chí là chết chóc.”