Quân Thường Tiếu bỏ ra 200 điểm cống hiến môn phái, mua về Trận Pháp Tăng Cường Khí.
Sơ phẩm linh khí trận cho đệ tử thuộc về trận pháp loại linh lực, do vật này gia tăng, tăng cường thêm 100% linh khí, chuyện này quá sướng.
Đệ tử môn phái đông đúc, Tụ Khí Đan khẳng định không đủ cung cấp.
Lúc này ở bên trong Linh Khí Trận tu luyện, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất, dù sao một ngày cũng chỉ có hao phí một điểm cống hiến mà thôi.
“Đong!”
Trận Pháp Cường Gia Khí được sát nhập vào trong Linh Khí Trận, tốc độ hội tụ linh khí tăng gấp ba lần bên ngoài.
Mặc dù chỉ là tăng lên thêm 1 lần, nhưng không có thể khẳng định sẽ giúp cho đệ tử hấp thụ linh khí để tăng tu vi nhanh hơn hẳn.
Dưới sự an bài của Quân Chưởng môn, các đệ tử mới nhập môn vừa tu luyện ở phòng huấn luyện, vừa được phân nhóm vào linh khí trận để tu luyện.
Sau khi an bài ổn thỏa xong, hắn tiến vào Tháp Rèn Luyện, bắt đầu theo thông lệ tôi luyện thân thể và tốc độ.
Còn về tầng thứ ba, Quân Thường Tiếu nghĩ đợi đến lúc bản thân có thể chơi rượt đuổi thành thạo với đám hung thú hai canh giờ, thì hẵng nghĩ đến tầng tiếp theo.
Ba người Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần vẫn luôn ở tầng một tu luyện, bọ họ nếu không rèn luyện nhục thân đến cực hạn, tất sẽ không bước vào tầng thứ hai.
Hai người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lại thiên về luyện tập ở tầng thứ hai hơn, dù sao thì bản thân vốn có ưu thế về thân pháp.
Tống Huyền Chu mới nhập môn một tháng, mặc dù cũng muốn vào Tháp Rèn Luyện, nhưng chỉ có thể thành thật cải tạo thân thể ở phòng huấn luyện.
Từ trong bại liệt đứng lên, điều này khiến cho hắn vô cùng trân trọng cơ hội, tu luyện cũng vô cùng khắc khổ.
Tại Thiết Cốt Phái, vầng sáng thiên tài sẽ bị nhược hoá, muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có thể không ngừng cố gắng nỗ lực.
Nếu như có chút thư giãn, rất có khả năng bị các đồng môn bình thường vượt mặt.
Mấy ngày sau.
Các đệ tử hoàn thành số nhiệm vụ môn phái còn lại.
Điểm thành tựu tăng đến 500 điểm, điểm cống hiến cũng tăng lên tới 1287 điểm.
“Mua cái gì tốt đây?”
“Ta cảm thấy Tụ Khí Tán rất có lời.”
“Không sai, vũ khí gì gì đó tạm thời không cần thiết, cứ dồn hết vào Tụ Khí Tán đi!”
Rất nhiều đệ tử hoàn thành nhiệm vụ môn phái xong, nhận được điểm cống hiến thuộc về mình, nô nức tụ tập tại máy bán hàng tự động của khu mua sắm đệ tử để mua Tụ Khí Tán.
Mặc dù không có số lượng lớn Tụ Khí Đan tiếp tế, nhưng còn có Linh Khí Trận, còn có phiên bản nhỏ Tụ Khí Tán, tu vi tăng lên cũng rất nhanh.
Mười ngày sau, bốn trăm đệ tử mới nhập môn, ngoại trừ Diêu Mộng Oánh chưa tiếp xúc võ đạo ra, toàn bộ đệ tử đã đạt tu vi đến Khai Mạch mười hai đoạn.
Một bộ phận đệ tử càng là mượn nhờ Khí Toàn Đan để bước vào Võ Đồ Cảnh.
Từ khi nhập môn đến hôm nay, thời gian khoảng 50 ngày, thế nhưng rất nhiều đệ tử từ Khai Mạch một đoạn có thể đột phá đến mười hai đoạn, tốc độ tuyệt đối như ngồi tên lửa!
…………
Diện tích lục địa Tinh Vẫn rất lớn, bị chia ra mười hai khối lục địa, vì vậy được xưng là mười hai châu.
Trong đó có chín châu nằm sát nhau, bù đắp cho nhau, còn ba châu kia vì bị biển lớn vô tận ngăn cách mà không có bất kỳ sự liên hệ nào, giống như ngăn cách với đời.
Mỗi một châu đều có nền văn hóa riêng, diện tích cũng rộng lớn như địa cầu, giống một thế giới độc lập.
Ngoài trừ các châu đặc thù ra, đa số các châu khác đều không có quốc gia, đa phần đều lấy quận, thành, trấn chia để trị.
Ví dụ như Tây Nam Dương Châu ở gần sát Tây Nam, bên trong địa giới có hai ba trăm quận, mỗi quận nhân khẩu nhiều đến ngàn vạn người trở lên.
Thanh Dương Quận là một quận tầm thường nhất trong chín quận ở Tây Nam Dương Châu.
Đừng nói ở Tây Nam Dương Châu, cho dù là cả cái đại lục Tinh Vẫn, cũng thuộc hàng tồn tại thấp nhất.
Bởi vì nguyên nhân về mặt vị trí, thực lực so với cửu châu ở Tây Nam Dương Châu không tính là mạnh, trình độ ở hàng lạc hậu.
Tây Nam Dương Châu không có quốc gia, nhưng các quận tự lập chính quyền, cũng chính là từng cái chính quyền nhỏ.
Thật ra thực lực mạnh nhất chính là quận tam đẳng Thiên Dụ.
Thành chủ quận Thiên Dụ trở thành Thiên Dụ Thành Vương, được coi là thủ phủ Tây Nam Dương Châu, bởi vì bên trong châu này đạt tới cấp bậc Vương thành chỉ vỏn vẹn có một nhà này.
Không sai.
Quận có đủ các loại hình phân chia khác nhau.
Thành cũng có phân chia.
Để đạt được cấp bậc Vương thành, không chỉ tổng hợp thực lực mạnh, còn phải có số lượng Võ Vương tọa trấn nhất định.
Các quận thành trì khác của Tây Nam Dương Châu cũng có Võ Vương, nhưng số lượng không đạt đến yêu cầu, chỉ có thể dùng thành để gọi tên, không thể dùng Vương thành để xưng tên.
Cấp bậc cao hơn Vương thành còn có Hoàng thành, Thánh thành, Đế thành.
Hoàng thành và Thánh thành nghe tên là biết ý nghĩa, bắt buộc phải có đủ số lượng Võ Hoàng và Võ Thánh tọa trấn mới được.
Trong cửu châu của Tây Nam Dương Châu thì chủ yếu là Vương thành, không có một trăm thì cũng có chín mươi cái, nhưng Hoàng thành và Thánh thành thì tương đối ít thấy.
Còn về Đế thành, từ cổ chí kim cũng chỉ xuất hiện qua một lần, lại còn là chuyện của mấy vạn năm về trước.
Theo các quy tắc mà các tiền bối đời trước để lại, có ba tên Võ Đế tọa trấn