Nhiệm vụ sử thi có liên quan với Thánh Tuyền Tông, chuyện này rất không tệ, dù sao Quân Thường Tiếu trước sau gì cũng phải dẫn đệ tử đi khiêu chiến.
Nếu như hoàn thành, không những có thể dương danh môn phái, còn có thể thu được điểm cống hiến, đồng thời đột phá đến Võ Tông, có thể nói là một công ba việc!
Nhưng mà, kế hoạch đi khiêu chiến, cũng phải có biến động rất lớn.
Quân Thường Tiếu ban đầu vốn nghĩ rằng dẫn theo đệ tử nội môn và Chu Hồng là đủ chơi, bắt quá nhiệm vụ xuất hiện, hắn chỉ có thể dẫn thêm đệ tử ngoại môn đi cùng.
Quy tắc khiêu chiến thông thường, một người đấu một trận, tổng cổng cần có tới 33 trận chiến.
Hơn nữa.
Lần này số lượng trận đấu nhiều, Quân Thường Tiếu không trông cậy sẽ toàn thắng, cho nên sau một phen suy tư, hắn quyết định dẫn theo 50 tên đệ tử đi.
Không cần nói cũng biết, nhất định trong đó có 25 tên đệ tử tham gia rèn luyện ở Tử Vong Cốc.
Bọn người Lý Thượng Thiên cùng với Tư Mã Trọng Đạt tự nhiên không thể thiếu, mặc dù chỉ mới gia nhập môn phái, bất quá cảnh giới của từng người lại cao hơn người đến trước.
Những đệ tử giống Lâm Giang Hàng, Thôi Bất Kiện cũng đều được cử đi.
Tống Huyền Chu mặc dù nhập môn muộn nhưng lại có cảnh giới cao, vì vậy nhất định cũng sẽ đi cùng.
Quân chưởng môn trải qua một phen sàng lọc xong, tất cả các đệ tử tinh nhuệ của Thiết Cốt Phái đều được tuyển chọn ra.
Đương nhiên, hắn không cho Độc Xà và Sơn Miêu tham gia, dù sao, tuổi tác bọn họ đã rất cao rồi, nhìn kiểu nào cũng không giống đệ tử.
“Chưởng môn.”
Trước cửa nhà ăn, Mã Vĩnh Ninh ôm đao nói: “Ta có thể đi cùng không?”
Từ lúc tên gia hỏa này gia nhập môn phái, tuy rằng bình thường giúp Liễu Uyển Thi quản lý nhà ăn, nhưng đối với việc tu luyện võ đạo không bao giờ chậm trễ.
Hơn nữa, còn là một tên đao tu vô cùng chuyên tâm tu luyện!
Đao tu và kiếm tu, bởi vì cần phải có tư chất, đường đi lại quá cực đoan, cho nên trên Tinh Vẫn đại lục vẫn còn khá hiếm gặp.
“Ngươi quá già."
Quân Thường Tiếu nói.
Câu nói này giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim của Mã Vĩnh Ninh, đau đến nỗi không thể hô hấp.
“Chưởng môn.”
Hắn trầm giọng nói:
“Ta chỉ là lớn lên dáng dấp có chút tang thương, thực ra tuổi tác chỉ mới hai mươi mà thôi.”
Móa nó!
Tên này mà không nói, thật sự rất là hoài nghi ít nhiều phải bốn năm mưoi tuổi!
Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng nói:
“So với Dương Ngọc Hoa còn muốn gấp đôi.”
Mã Vĩnh Ninh đáy mắt ngưng trọng nói:
“Mong hãy cho đệ tử xuất chiến, dùng thực lực chứng minh cho với chưởng môn xem, chứng minh cho Đồ Đồ xem!”
Hắn muốn xuất trận, chính là vì Liễu Uyển Thi.
Tiểu nha đầu kia thường hay ngồi ở nhà ăn chống cằm nhìn các sư huynh đệ tu luyện ở bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Thật hy vọng lần này đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, chưởng môn có thể dẫn ta theo.”
“Đi xem náo nhiệt?"
Mã Vĩnh Ninh nói.
Liễu Uyển Thi chân thành nói:
“Đi cỗ vũ trợ uy cho các sư huynh!”
Nghe một câu có vẻ lơ đãng này, Mã Vĩnh Ninh như uống thuốc tăng lực, bèn âm thầm quyết định, bản thân nhất định phải tham gia khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, dùng thực lực chiến thắng đối thủ, mang vui vẻ cho Liễu Uyển Thi.
Chính vào hôm qua, tiểu nha đầu trải qua dây dưa liều chết không rời, cuối cùng đạt được tư cách đi cùng Chưởng môn tới Thánh Tuyền Tông cổ vũ trợ uy, vì vậy hắn tự nhiên cũng muốn xuất trận.
"Keng!”
Mã Vĩnh Ninh rút đao ra khỏi vỏ, nói:
"Chưởng môn, xin hãy tôn trọng một đao khách, nếu không, ta lập tức tự sát ở trước mặt người.”
“...”
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Bản thân gục ngã dưới mấy chén cơm của Liễu Uyển Thi, lại còn nói tôn trọng với ta!
Nhưng mà, nếu đã muốn đi, hắn mở miệng nói:
“Đi thì có thể đi, nhưng mà phải xem tình hình, rồi mới quyết định có xuất trận hay không.”
"Được.”
Mã Vĩnh Ninh thu đao.
Nhất Hắc Nhị Hắc cũng đi tới, nói:
"Chưởng môn, chúng ta so với hắn còn trẻ hơn rất nhiều, có thể xuất trận vì môn phái hay không.”
Nghe thấy lời này, Mã Vĩnh Ninh suýt chút nữa đã rút đao ra, khởi xướng tôn dung chi chiến với hai tên chết tiệt này.
Nhất Hắc, Nhị Hắc đích thực rất trẻ trung, lại mới bước qua hai mươi tuổi, hơn nữa cảnh giới cũng đã bước vào Võ Đồ đỉnh phong, Quân Thường Tiếu quyết định dẫn theo hai người họ.
…
Quân số xuất trận từ 50 người nâng lên 53 người.
Sau đó, Quân Thường Tiếu lại chọn thêm 147 đệ tử ngoại môn, góp đủ 200 người.
Chiến đấu trên sân khách, bắt buộc phải có khí thế, vì vậy những đệ tử ngoại môn đi cùng kia chỉ có mục đích là cổ vũ trợ uy cho các đệ tử ra trận thi đấu!
Sau khi tất cả đã giải quyết, cách ngày thách đấu còn lại năm ngày, Quân Thường Tiếu đã sớm triệu tập đệ tử lại.
Các đệ tử đều biết, chưởng môn muốn dẫn các sư huynh đi khiêu chiến tông môn ngũ lưu Thánh Tuyền Tông, cho nên tập trung mọi người tại sân luyện võ, xếp hàng ngăn nắp chỉnh tề, đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
Quân Thường Tiếu đứng trước cửa đại điện, nói:
"Trận đấu này có lẽ sẽ khó khăn, nhưng cũng phải để cho người đời biết, dù cho trước mắt là một ngọn núi lớn, Thiết Cốt Phái chúng ta cũng có thể vượt qua.”
"Làm người của Thiết Cốt Phái, làm việc phải xương cốt cứng rắn!”
Chúng đệ tử chắp tay, giọng to vang trời lớn tiếng nói, âm thanh vang vọng khắp không gian môn phái, thẩm thấu tinh thần xương cốt cứng rắn!
"Xoát!”
Quân