Quân Thường Tiếu muốn đi, nhưng Kim trưởng lão lại không đồng ý, kiên quyết dùng thân phận trưởng lão tuyên chiến với chưởng môn hắn.
Tiết mục chính đến rồi!
Tần Hạo Nhiên mừng thầm trong bụng không thôi.
Tên này từ lúc rời khỏi Hạo Khí Môn đi tới Thánh Tuyền Tông, rốt cuộc đã có giao dịch mờ ám gì?
Đơn giản thôi.
Đợi đến lúc Quân Thường Tiếu xuất chiến, trưởng lão xuất chiến đánh một trận với hắn, không nói là giết chết, tối thiểu cũng phải đánh cho trọng thương, có vậy mới xóa bỏ được bóng ma trong lòng gã!
Đệ tử Thiết Cốt Phái cũng vậy.
Chỉ cần có cơ hội liền ngược đãi bọn chúng một trận, ngược đến khi chúng mất sạch tự tin luyện võ mới thôi.
Nhưng mà, đời không như là mơ, người bị ngược lại là Thánh Tuyền Tông.
Đệ tử không đủ sức cũng đành chịu.
Nhưng bây giờ Kim trưởng lão đích thân tuyên chiến, Quân Thường Tiếu khẳng định sẽ bị lão ngược đến kêu cha gọi mẹ, dù sao lão cũng có tu vi Võ Tông bát phẩm!
Tiểu tử.
Không phải là ngươi phách lối lắm sao?
Có gan thì mau đồng ý đi!
"Kim trưởng lão tuyên chiến rồi!"
"Đệ tử thua liên tiếp hơn bảy mươi trận, nhất định lão nhịn không được!"
"Kim trưởng lão là Võ Tông bát phẩm đó, từ hơi thở bộc phát lúc nãy của Quân chưởng môn cao nhất cũng chỉ là Võ Tông nhị phẩm, tuyệt đối không có cửa thắng!"
Võ giả thế lực khắp nơi đều nhìn về phía Quân Thường Tiếu.
Mã Vân Đằng muốn giải vây dùm hắn, nhưng lão không biết nên làm thế nào, bởi dù sao cũng là người kia chủ động đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, sau cùng trưởng lão tuyên chiến ngược lại cũng là lẽ thường tình!
"Thế nào?"
Kim trưởng lão hỏi:
"Quân chưởng môn không dám đánh?"
"Không phải là không dám."
Quân Thường Tiếu nói:
"Bổn tọa đang sợ lại thắng Kim trưởng lão, sợ rằng danh dự của Thánh Tuyền Tông các ngươi sẽ mất sạch."
"..."
Mọi người lại giật giật khóe miệng.
Một Võ Tông nhị phẩm có tư cách ngông cuồng đến như vậy!
Kim trưởng lão cười nói:
"Nếu như Quân chưởng môn có thể thắng, vậy chứng minh rằng ngươi có thực lực phi phàm, tài nghệ bổn trưởng lão không bằng, làm sao mất sạch danh dự đâu!"
Nhưng trong lòng lão thì lại gào rú nói:
"Nếu không đánh ngươi một trận, Thánh Tuyền Tông ta mới đúng là mất sạch danh dự!"
"Thật muốn đánh?"
"Thật muốn đánh!"
"Nếu đã như thế."
Quân Thường Tiếu nhún vai, nói:
"Vậy thì đánh thôi."
Giọng điệu hết sức không tình nguyện!
Tạ Thành Chủ và Ngải gia chủ đứng sau lưng hắn không khỏi giật giật khóe miệng.
Quân chưởng môn chỉ là Võ Tông nhị phẩm, đối đầu với loại Võ Tông bát phẩm như Kim trưởng lão, bọn họ thật sự không nghĩ ra có thể chuyển bại thành thắng ở chỗ nào!
"Hừ."
Lệ Nhi lãnh đạm nói:
"Đầu óc chưởng môn Thiết Cốt Phái nhất định là bị cửa kẹp rồi."
Hề Tịnh Huyền lại cười nói:
"Đệ tử Thiết Cốt Phái lợi hại như vậy đều là do hắn bồi dưỡng, thực lực của Quân chưởng môn nhất định cũng không yếu đâu."
"Cung chủ nhà ta ơi, Kim trưởng lão là Võ Tông bát phẩm cao đẳng đó, lực lượng ít nhất cũng trên 32 vạn cân."
Lệ Nhi nói tiếp:
"Cho dù Quân Thường Tiếu có là Võ Tông nhị phẩm cực đẳng đi chăng nữa, lực lượng đạt đến 27 vạn cân đã rất không tệ rồi!"
"Cũng phải nha."
Hề Tịnh Tuyền nói.
Lệ Nhi lại nói tiếp:
"Mà lại nói, Kim trưởng lão người ta là Võ Tông lâu năm, vận dụng các loại võ học cực kỳ thành thạo, một tên Võ Tông nhị phẩm lấy cái gì thắng đây!"
"Phân tích rất có lý."
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Có điều, bổn cung vẫn cảm thấy rằng Quân chưởng môn sẽ thắng."
Lệ Nhi: "..."
Cung chủ đại nhân của ta ơi, người rốt cuộc làm sao vậy!
Võ giả thế lực khắp nơi có suy nghĩ khác với Hề Tịnh Tuyền, bọn hắn đều cho rằng Quân Thường Tiếu sẽ thua, hơn nữa còn thua rất thảm thiết!
Bọn hắn không suy xét được chuyên nghiệp như Lệ Nhi, nhưng sự chênh lệch giữa nhị phẩm và bát phẩm là sáu cấp, tuyệt đối không tồn tại khả năng lật ngược thế cờ.
"Hừ."
Vị đệ tử kia của Bách Hợp Thánh Tông lạnh nhạt nói:
"Thật không biết tự lượng sức mình."
Mộ Dung Hân không nói gì, nàng chỉ chăm chú nhìn Tiêu Tội Kỷ. Cô nàng không có hứng thú gì với các trận tỷ thí của người khác.
Sau một lúc.
Dưới ánh nhìn của hàng vạn con mắt, Quân Thường Tiếu rảo bước tiến về phía sân luyện võ.
Đứng phía sau, Liễu Uyển Nhi giơ tay, hô to:
"Chưởng môn tất thắng!"
"Chưởng môn tất thắng!"
Đệ tử Thiết Cốt Phái cũng lớn tiếng hô to.
"Tiểu tử."
Dạ Tinh Thần thầm nói:
"Nếu ngươi có thể thắng được Võ Tông bát phẩm, bổn đế sẽ chấp nhận ngươi là chưởng môn."
Ở giai đoạn Võ Tông, sự chênh lệch giữa mỗi cấp không phải là thứ mà Võ Đồ và Võ Sư có thể so sánh, độ khả thi của việc vượt sáu cấp chiến đấu và giành thắng lợi gần như bằng con số không.
Cho dù có là như thế.
Dạ Tinh Thần vẫn nghiêng về phía Quân Thường Tiếu.
Dù sao thì Quân Thường Tiếu cũng có rất nhiều thứ đồ chơi, không chừng đang nắm trong tay con át chủ bài cường đại nào đó.
Bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ không nghĩ đến phức tạp như vậy, bọn họ luôn ngây thơ ủng hộ chưởng môn hết mình, bất luận chênh lệch với đối thủ có lớn ra sao.
"Đạp."
Quân Thường Tiếu dừng chân, chắp tay nói:
"Chưởng môn Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu."
Rất có khí phách, rất có phong phạm!
Kim trưởng lão cũng bước tới, lạnh nhạt nói:
"Trưởng lão nội vụ Thánh Tuyền Tông, Kim Thế Xương."
Chưởng môn đấu với trưởng lão.
So về thân phận, thì trận chiến này là công bằng.
"Bắt đầu!"
Trọng