Giang Tà cảm thấy bên tai không ngừng có âm thanh vang vọng, sắc mặt hắn dần dần hung tợn.
Một cỗ lực lượng ngỗ nghịch điên cuồng lan tràn trong thể nội, dần dần ăn mòn vào tư duy, khiến cho hắn cúi thấp đầu xuống.
Sau cùng, Hắn không cam tâm lẫn không tình nguyện, nghiến răng nói:
"Người hầu Giang Tà, tham kiến chủ thượng!"
Hắn thề bản thân không hề muốn nói như thế, nhưng tư duy và mồm miệng hết lần này tới lần khác, không theo sự khống chế mà cứ mạnh mẽ thốt ra!
Liễu Uyển Thi cảm thấy không tin vào mắt mình.
Người này vừa rồi còn kiên định nói với mình, Thiết Cốt Phái chỉ là cặn bã, không chứa nổi tôn đại phật này, vì cái gì mới chớp mắt một cái đã xưng người hầu, lại còn bái kiến chủ thương nữa chứ!
Đúng vậy!
Hắn vừa rồi mới nói, nếu như bản thân khuất phục sẽ theo họ chưởng môn, về sau chẳng lẽ phải gọi hắn là Quân Tà?
Giang Tà không có suy nghĩ đến cái vấn đề, sau này mình họ Quân hay vẫn là họ Giang, thay vào đó trong lòng hắn gào thét nói:
"Có ai nói cho ta biết, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này!"
"Két két!"
Xiềng xích bị tháo bỏ, hắn đã được thả tự do.
Giang Tà rất muốn giơ lên bàn tay mềm yếu bất lực đánh vào mặt mình, kết quả lại tạo thành tư thế chắp tay, khó khăn nói:
"Đa tạ chủ thượng!"
Đa tạ cái con khỉ ấy!
Đây không phải lời ta muốn nói!
Một giây này, Giang Tà rõ ràng tư duy vẫn bình thường, nhưng có một luồng lực lượng đặc thù khiến hắn phải nghe lệnh của Quân Thường Tiếu!
Đây chính là công dụng của Chiêu Hàng Lệnh.
Mặc kệ ngươi có là người kiên định bất khuất, mặc cho ngươi có là vương giả võ đạo.
Chỉ cần bị ảnh hưởng bởi Chiêu Hàng Lệnh, kết quả cũng chỉ mặc cho người ta sai khiến, một điểm phản đối cũng không có.
Đáng tiếc.
Không thể trực tiếp thôi miên tư duy,