Lý Thanh Dương nói cứu, Lục Thiên Thiên nói không cứu.
Hai người tính cách hoàn toàn đối lập vì thế cách nghĩ của mỗi người cũng hoàn toàn khác nhau.
“Sư tỷ.”
Lý Thanh Dương nghiêm túc nói:
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”
Quân Thường Tiếu không nói gì thầm nghĩ trước kia khi cứu Lý Thanh Dương hắn cũng từng nói câu với Lục Thiên Thiên kết quả bị Lục Thiên Thiên dùng ánh mắt đang nhìn một kẻ ngớ nhìn mình.
“Bỏ đi..”
Lục Thiên Thiên nhàn nhạt nói:
“Trên hành tinh Tinh Vẫn người chết cũng không phải ít, ngươi có thể cứu hết không?”
Lý Thanh Dương trầm mặc không nói.
Lục Thiên Thiên tiếp tục nói:
“Chúng ta là một môn phái chứ không phải là trại chữa bệnh cứu người hơn nữa loại đan dược cứu người này trường môn cũng không có nhiều dùng nó để cứu người chẳng có quan hệ gì với chúng ta thì thà giữ lại phòng ngừa sau này cần dùng đến.”
Lý Thanh Dương lại càng trầm mặc không nói.
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ vai hắn an ủi:
“Thanh Dương, ta biết người có tấm lòng lương thiện, đây là một phẩm chất đáng quý nhưng có những lúc hiện thực lại vô cùng tàn khốc.”
“Chưởng môn, đệ tử…”
Lý Thanh Dưỡng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Quân Thường Tiếu lại nói tiếp:
“Trước đây bản tọa không biết công dụng của viên Liệu Thương đan như thế nào vì thế lúc đó mới cho ngươi ăn thử. Giờ ta đã biết công dụng thần kỳ của nó cho nên càng phải quý trọng. Ta phải cẩn thận suy xét khi dùng nó không thể tùy tiện cho người mà chúng ta chẳng quen biết gì.”
Lục Thiên Thiên nhàn nhạt đáp: “Chưởng môn người cuối cùng cũng lĩnh hội được điều này rồi.”
Lý Thanh Dương có chút buồn bã hỏi:
“Chưởng môn, người có phải đang hối hận trước kia dùng viên Liệu Thương đan cứu đệ tử đúng không?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu trả lời:
“Vì ta có ơn cứu mạng với ngươi, kết quả ngươi mới đồng ý gia nhập Thiết Cốt phái làm nhị đệ tử của ta. Nếu lúc đó không cứu người, đó mới là mới là chuyện khiến bản tọa hối hận nhất.”
Lý Thanh Dương nghe chưởng môn nói thế trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Quân Thường Tiếu bước đến gần người thiếu niên đang hôn mê, nhỏ giọng nói:
“Trước đây, một viên Liệu Thương đan giúp ta thu nhận được một đệ tử có tư chất xuất sắc, hy vọng lần này ta cũng được ‘ăn khế trả vàng” nha.”
Lục Thiên Thiên ngạc nhiên la lên:
“Ngươi định cứu hắn hả?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Trước đó ta đã để một đệ tử chết mất, bây giờ cứu hắn vừa hay lấp vào vị trí trống đó không phải sao.”
Lục Thiên Thiên trầm mắc không nói gì. Mặc dù thời gian tiếp xúc với chưởng môn không lâu nhưng nàng biết những chuyện gì trưởng môn đã quyết định thì đã như đinh đóng cột rồi.
“Đinh”
“Chủ nhân đã dùng một điểm cống hiến mua sơ phẩm Liệu Thương đan, vật phẩm đã được gửi vào không gian giới chỉ.”
“Đinh”
“Điểm cống hiến môn phái: 29/100”
Từ lúc cứu Lý Thanh Dương đến bây giờ tính ra cũng một tháng chín ngày. Nếu như hôm nay hắn không nhắc đến Liệu Thương đan thì Quân Thường Tiếu cũng quên mất chuyện mua thêm viên đan dược này.
Một điểm cống hiến đổi lấy một viên Liệu Thương đan có thể giúp nhanh phục hồi thương thế, nếu không phải vì bị hạn hạn chế thời gian mua thì Quân Thường Tiếu nhất định không do dự mua thành một kho.
Quân Thường Tiếu cầm viên Liệu Thương đan nhét vào miệng thiếu niên đang bị thương kia.
Lục Thiên Thiên lạnh nhạt nói:
“Chưởng môn, người thật sự cho rằng người này sẽ có tư chất xuất sắc như nhị đệ nên tùy tiện dùng đan cứu hắn?
“Xem như ta đang chơi xổ số kiến thiết đi.” Quân Thường Tiếu nhún vai nói.
Lục Thiên Thiên trừng mắt nhìn Quân Thường Tiếu nói:
“Nếu như hắn tư chất xuất sắc làm sao có thể để mấy tên rác rưởi mới Khai mạch hai, ba đoạn mạch đánh cho kết quả thảm hại như thế này chứ?”
“Đúng vậy! Sao ngươi không nói sớm?” Quân Thường Tiếu chống cằm nói.
“Khụ khụ.”
Đúng lúc này, thiếu niên bị thương nhờ ăn vào Liệu Thương đan từ trạng thái hôn mê sâu mà tỉnh lại. Ngay sau khi tỉnh dậy, hắn hoảng hốt hỏi:
“Ta vẫn…vẫn còn sống sao?”
Quân Thường Tiếu trả lời:
“Đúng thế! Nhờ công đức của bổn tọa mà ngươi vẫn giữ được một mạng đấy.”
Thiếu niên từ từ ngồi dậy, gạt gạt những sợi tóc trước mặt, dụi dụi mắt để nhìn rõ tướng mạo của người đang đứng trước mặt mình. Hắn lập tức chắp tay nói:
“Quân chưởng môn, xin cho tại hạ gia nhập Thiết Cốt phái.”
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi biết bổn tọa sao?”
Thiếu niên trả lời:
“Một tháng trước, trong đại hội “Bách tông chiêu mộ”, tại hạ đã gặp Quân chưởng môn. Lúc đó tại hạ đã hy vọng có thể gia nhập Thiết Cốt phái, đi theo chưởng môn học võ đạo.”
“Hóa ra là như vậy.”
“Ngươi tên là gì? Nhà ngươi ở đâu?”Quân Thường Tiếu hỏi.
Thiếu niên im lặng một lúc, hắn lấy hết dũng khí nói:
“Tại hạ tên Tiêu Tội Kỷ. Nhà ở Tiêu gia, thành Lịch Dương.”
Lý Thanh Dương ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi chính là Tiêu Tội Kỷ đó?”
Quân Thường Tiếu quay sang hỏi:
“Ngươi biết thân phận của hắn?”
Lý Thanh Dương nghiêm mặt lại trả lời:
“Hắn là người có cực phẩm linh căn (cực phẩm là tinh túy của thượng phẩm gần tới thánh phẩm), thiên hạ ngàn năm mới có một người. Cả quận Thanh Dương này có ai là không biết hắn cơ chứ?”
“Cực phẩm linh căn á!” Quân Thường Tiếu trợn tròn hai mắt ngạc nhiên.
Lục Thiên Thiên ngồi bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tên thiếu niên mặc một bộ quần áo rách nát