Sau khi Quân Thường Tiếu nói ra tên môn phái, các võ giả xung quanh bắt đầu nhao nhao vừa liếc nhìn vừa xầm xì bàn tán. Trong lời nói của họ đầy sự xem thường cùng khinh bỉ.
Đây là chuyện đương nhiên.
Các môn phái tham gia sự kiện luận võ giữa các môn phái đều là những môn phái bát lưu trở lên. Một môn phái cửu lưu không tự lượng sức đến báo danh quả thật là chuyện khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Aii..”
Quân Thường Tiếu thở dài một tiếng.
Hắn không cho rằng mình trời sinh có khuôn mặt khiến người khác đố kỵ, mà là cái tư tưởng dựa vào cấp bậc môn phái để đối xử ở Tinh Vẫn đại lục này quá tàn khốc.
Trong thế giới cổ đại, con người được chia thành rất nhiều giai cấp.
Người hầu, nô lệ thường bị coi là tầng lớp hạ lưu, khi tham gia vào những sự kiện lớn rất để bị những kẻ có danh tiếng sỉ nhục thậm chí là giết chết để mua vui.
Thiết Cốt phái mặc dù là một môn phái nhưng chỉ có cấp bậc cửu lưu. Trong thế giới môn phái làm vua này thì phái Thiết Cốt so với tầng lớp hạ lưu chỉ kém chứ không hơn.
Các ngươi cứ đợi đấy.
Ta sẽ biến Thiết Cốt phái trở thành môn phái mạnh nhất ở Tinh Vẫn đại lục này, để cho người người phải ngước đầu ngưỡng mộ và sùng bái.
Quân Thường Tiếu không quan tâm lời nói của người đời, nhưng hắn nhất định sẽ nỗ lực xây dựng môn phái ngày càng phát triển.
Người trung niên ghi danh nhàn nhạt nói:
“Mặc dù môn phái tham gia luận võ không quy định về cấp bậc nhưng người báo danh bắt buộc phải là chưởng môn của một phái. Ngươi chỉ là một tên đệ tử đến đây bát nháo cái gì?”
“Cạch!”
Quân Thường Tiếu đem đại ấn đặt lên tờ giấy trắng trên bàn, nói:
“Quân Thường Tiếu, chưởng môn Thiết Cốt phái.”
Biểu hiện trên khuôn mặt hắn đầy kiêu ngạo. Người khác có thể khinh thường mình nhưng bản thân tuyệt đối không được tự kinh thường mình.
Người trung tuổi ghi danh nhìn thấy dấu ấn in trên giấy, không mặn không nhạt nói:
“Hóa ra là chưởng môn nha. Thất lễ, thất lễ rồi.”
“Hắn chính là chưởng môn của Thiết Cốt phái, người ở thành Thanh Dương đã chỉ điểm cho trưởng lão của Thương Sơn phái?”
“Không ngờ chưởng môn lại trẻ tuổi như vậy.”
“Nghe nói, hắn tu vi mới chỉ khai năm đoạn mạch, thế mà trên Ân Oán Đài đã chặt đứt một bên cánh tay của trưởng lão Linh Tuyền Tông đã khai mười hai đoạn mạch đấy.”
“Ta cũng có nghe qua chuyện này, cứ tưởng đây chỉ là tin đồn ai đó tung ra thôi.
“Một tên mới khai năm đoạn mạch thì làm sao có thể đánh trọng thương vị trưởng lão đã khai mười hai đoạn mạch được?”
Những chuyện xảy ra ở sự kiện ‘Bách Tông chiêu mộ’, võ giả ở thành Lịch Dương cũng đã nghe qua nhưng vẫn chưa tận mắt chứng kiến nên luôn cho rằng đây là những tin đồn thất thiệt mà thôi.
Quân Thường Tiếu không để ý đám người xung quanh, nói:
“Nếu như không có quy định nào cấm môn phái cấp bậc cửu lưu tham gia luận võ, ngươi còn ngây ra đó làm gì vậy, không mau hoàn tất quá trình ghi danh, ngồi ở đây để làm ông nội người khác uống trà xem kịch à?”
Người trung niên ghi danh lập tức nhăn mặt lại, bất quá vì trên người vẫn mang trọng trách, cho nên cố gắng kìm cơn tức giận lại, nói:
“Số lượng đệ tử tham gia?”
“Năm người”
“Tên và tuổi từng người.”
“Lục Thiên Thiên mười sáu tuổi, Lý Thanh Dương mười bảy tuổi, Tô Tiểu Muội mười sáu tuổi, Điền Thất mười tám tuổi, Tiêu Tội Kỷ mười bảy tuổi.”
Người ghi danh trung niên sắc mặt đầy ngạc nhiên nói:
“Người cuối cùng là ai?”
“Tiêu Tội Kỷ.”
Quân Thường Tiếu lặp lại lần nữa.
“Tiêu Tội Kỷ á?”
Một tên võ giả đứng ở đằng xa cười nói:
“Đây không phải là tên vô dụng bị Tiêu gia đuổi khỏi gia môn sao?”
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy lạnh lẽo nói:
“Ngươi thử mở miệng nói lại lần nữa xem?”
Tên võ giả nhìn vào ánh mắt đầy lạnh lẽo của Quân Thường Tiếu, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại, đồng thời lùi lại vài bước, lông tóc trên người dựng đứng hết cả lên.
Người trung niên ghi danh nhàn nhạt nói:
“Tiêu gia Tiêu Tội Kỷ đúng không?”
“Xin xóa chữ Tiêu gia này đi, đệ tử của bổn tọa cực kỳ chán ghét cái danh này.”
Quân Thường Tiếu nói.
Một người từng là thiên tài trời phú, đã đem lại cho gia môn vô số vẻ vang, vậy mà vì tu vi của hắn biến mất, mới có mười hai tuổi đã bị đuổi ra khỏi gia môn, hắn có một gia môn như thế này, Quân Thường Tiếu thay Tiêu Tội Kỷ cảm thấy không xứng, chỉ dùng ba từ để hình dung “ta nhổ vào”.
Người báo danh lập tức hiểu chuyện, hắn điền tên của những đệ tử tham gia vào danh sách rồi đưa lại năm tấm bài gỗ, nói:
“Ngày luận võ, nhất định phải bảo đệ tử đeo lệnh bài thân phận ở eo, nếu không xem như không hợp quy cách.”
Quân Thường Tiếu nhận lấy bài gỗ rồi ra về.
Trước khi ra về, hắn dừng lại trước mặt tên võ giả lúc nãy, giọng đầy âm u nói:
“Ngươi còn dám nói đệ tử của bổn tọa là đồ vô dụng lần nữa, ta nhất định sẽ khiến ngươi…”
“Roẹt!”
Lời nói đột nhiên biến thành âm thanh quái dị, dọa đối phương sợ đến mức trực tiếp ngã bệt xuống đất.
“Hừ!”
Quân Thường Tiếu khinh thường nói:
“Mới thế đã bị dọa sợ đến ngã ra vậy mà còn dám nói người khác là đồ vô dụng.”
“Đáng chết!”
Tên võ giả vô cùng xấu hổ, nhưng hắn lại không có gan phản bác. Một là do trong