“Bụp! Bụp!”
Trên võ đài một luồng linh khí phát ra, quyền ấn xuất hiện.
“Đây là Mê Tung Chưởng pháp, một khi triển khai sẽ vô hình tạo ra những quyền ấn dầy đặc không kẽ hở.”
Một lão giả lên tiếng nói.
Võ học xuất ra như thế?
Đệ tử Thiết Cốt phái khẳng định sẽ thua thảm bại!
Vậy mà, đối mặt với sự tấn công liên tục của Dịch Đạt Sĩ, Điền Thất vô cùng bình tĩnh, cùng lúc sử dụng chân tay đỡ quyền ấn đến từ bốn phía của đối phương.
Những võ giả ngồi trên khán đài, càng xem thì cằm càng sát đất, càng xem càng cảm thấy chấn động trong lòng, bởi vì đệ tử của Thiết Cốt phái mặc dù đang trong thế bị động phòng thủ nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa vận dụng một chút linh lực nào cả!
“Đệ tử Thanh Linh phái mỗi lần xuất chưởng ra, sức mạnh ít nhất cũng trên dưới một ngàn cân, hắn ta không dùng linh khí hộ thể, thế mà vẫn có thể chống đỡ được luôn.”
“Chuyện này quá mức hoang đường rồi!”
Đúng vào lúc này, Điền Thất sau khi chặn chưởng pháp của đối thủ, lui về đằng sau một bước.
Trên cổ tay hắn hiện lên mười vòng ánh sáng, dồn tất cả linh lực vào nắm đấm, đột nhiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp quyền ấn, một chưởng đánh thẳng vào trên ngực của đối phương.
Nhanh, Mạnh, Chuẩn.
“Hựa Hựa!”
Dịch Đạt Sĩ sau khi ăn một chưởng, cả người chao đảo ngã nhào ra khỏi võ đài. Sau khi hắn đứng vững lại, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Trọng tài lập tức nói:
“Trận thứ tư vòng thứ hai, Điền Thất chiến thắng.”
“Lại… Lại thắng nữa rồi.”
“Tên đó mới khai mạch mười đoạn mà có thể một quyền đánh Dịch Đạt Sĩ người đã khai thông mười hai đoạn mạch bay ra xa như vậy sao?”
Trong lúc các võ giả trên khán đài còn mù mờ thắc mắc, Điền Thất vô cùng tiêu sái xuống đài.
Lần này giao đấu, Điền Thất lại một lần nữa đánh bại đối thủ, dùng thực lực để tát cho lũ ngốc trên khán đài thức tỉnh, chiến thắng của hắn ở trận đấu trước không phải là do may mắn.
“Ai gia..”
Quân Thường Tiếu quay đầu nói:
“Tên đệ tử lúc nãy của môn phái ngươi, thua đệ tử của ta cũng không có gì phải oan uổng đâu nha.”
Trưởng lão Đại Hồng môn im lặng không nói. Hắn lúc này không còn giữ được sự kiêu ngạo như trước khi môn phái luận võ bắt đầu, bởi vì những đệ tử của môn phái hắn tham gia luận võ đã thua gần hết, chỉ sót lại đúng một người mà thôi.
“Hừ”
Trưởng lão Đại Hồng môn nhàn nhạt đáp:
“Đây chỉ mới là vòng thứ hai thôi, đường còn dài và xa lắm, chưa biết hươu chết về tay ai đâu.”
Quân Thường Tiếu nhún nhún vai như vô tình lại hữu ý nhìn trưởng lão Tiêu gia một cái, phát hiện người kia đang nhắm mắt dưỡng thần.
Môn phái luận võ vẫn tiếp tục tiến hành, xem các trận đấu đã diễn ra có thể thấy rõ ràng những trận đấu trong vòng thứ hai thú vị hơn hẳn, bởi vì rất nhiều võ giả đã triển khai các võ học trấn phái của mình.
Nhưng ở phương diện này, Thiết Cốt phái vẫn chỉ dựa vào cơ to bắp chắc.
Bởi vì, Quân chưởng môn chỉ tập chung huấn luyện sức mạnh cơ bắp cho các đệ tử mà không truyền cho đệ tử bất kỳ võ học nào ra hồn cả.
Quân chưởng môn đã nói rõ nguyên nhân là chỉ cần sức lực đủ mạnh, từ Khai Mạch cảnh đến Võ Đồ cảnh, nếu không có võ học biến thái, còn lại tất cả chỉ là chỉ là dệt hoa trên gấm!
Thực tế mà nói, hắn chẳng có võ học nào để truyền cho các đệ tử.
“Trận thứ mười vòng thứ hai: Trương Hợp Đối đối đầu Lý Thanh Dương.”
“Bắt đầu!”
“Bụp!”
Trọng tài vừa dứt lời, Lý Thanh Dương đã dùng một chưởng tiễn đối thủ bay một đường thẳng xuống võ đài.
“Trận thứ mười vòng thứ hai: Lý Thanh Dương chiến thắng.”
Tất cả mọi người đều có giật khóe miệng.
“Trận đấu hai mươi sáu vòng thứ hai: Tô Tiểu Muội đối đầu Chiến Lâm Phong.”
“Bắt đầu!”
“Soạt!Soạt!Soạt!”
Tô Tiểu Muội thi triển thân pháp nhanh nhẹn quấn lấy đối thủ. Nhân cơ hội đối thủ không kịp chuẩn bị dồn tất cả linh lực vào chân phải, tung mạnh một cước vào mông đối thủ, giúp người sau thuận đường nhanh chóng đi xuống võ đài.
“Trận thứ hai mươi sáu vòng thứ hai: Tô Tiểu Muội chiến thắng.”
- ------
“Trận thứ bốn mươi hai vòng thứ hai, Thiết Ưng Đối đối đầu Lục Thiên Thiên.”
“Bắt đầu!”
“Bùng! Bục!”
Tên võ giả tên Thiết Ứng Đối này giống như Hồ Nghiêu, vừa bắt đầu đã bị Lục Thiên Thiên một chưởng đánh cho không kịp phản ứng đã lao thẳng xuống võ đài.
Tất cả mọi người đều không thể nào tin vào mắt mình!
Đại ca, đại tỷ, đây tốt xấu gì cũng là vòng đấu thứ hai mà.
Những võ giả ở lượt đều không phải đèn đã cạn dầu, Thiết Cốt phái các người một chưởng đã đưa tiễn đối phương xuống võ đài, có còn biết tôn trọng cho người khác thể hiện không vậy hả?
Tôn trọng không thể cho mà phải tự mình giành lấy.
Ví dụ sống rõ ràng nhất chính là Quân Thường Tiếu, đối với những người làm nhục môn phái mình, hắn không cần phải hao tốn miệng lưỡi đòi sự tôn trọng, thay vào đó hắn đánh cho đối phương phải biết tôn trọng là thế nào.
Tuy nhiên lần này, Quân Thường Tiếu không thể tự mình tham gia luận võ, bất quá năm người đệ tử của hắn sẽ thay hắn, thay mặt cho các đệ tử khác của Thiết Cốt phái giành lấy sự tôn nghiêm cho môn phái
Môn phái luận võ vẫn còn tiếp tục.
Trận đấu cuối cùng ở vòng thứ hai: Tiêu Tội Kỷ đối đầu Hoa Vinh
“Đến