Vì lý do Thiết Cốt phái rất yếu nhược khi đem ra so sánh với các bang phái khác, Quân Thường Tiếu đã tự cho mình một cái nguyên tắc làm việc rất rõ ràng: khiêm tốn phát triển, không gây phiền toái.
Đi tới thành Thanh Dương, hắn quả thực không có đi gây phiền phức. Thế nhưng phiền phức hết lần này đến lần khác tìm tới tận cửa.
Bây giờ lại nghe thấy hai tên đệ tử của hai cái môn phái bát lưu nói năng hống hách, Quân Thường Tiếu rút cuộc không nhịn được mở miệng phản kích.
“Ôi mẹ ơi, ta sợ quá!”
Đệ tử Hổ Khiếu tông nhếch miệng khinh bỉ, nói “Dám bảo Hổ Khiếu tông ta cút đi? Ngươi có phải ngại mình sống đủ lâu rồi không?”
“Xoát!”
“Xoát!”
Mấy tên đệ tử Hổ Khiếu tông đang nghỉ ngơi trong lều lao ra.
Người của Đại Đao môn cũng hùng hổ đi ra.
Những đệ tử này không chỉ đạt được thực lực Khai mạch bốn năm đoạn, mà thân hình cũng rất to lớn vạm vỡ.
Quân chưởng môn của chúng ta thì dáng người hơi gầy gò, lại đứng giữa vòng vây của kẻ địch. Từ bên ngoài nhìn vào có vẻ đang yếu thế, giống như tiểu bạch thỏ giữa bầy sói đói.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hổ Khiếu tông và Đại Đao môn muốn đánh nhau hả?”
Các võ giả gần đó nhao nhao bàn tán.
Khi nhìn thấy Quân Thường Tiếu, mới ý thức được rằng Hổ Khiếu tông và Đại Đao môn không phải muốn đánh nhau, mà là muốn đánh một người.
“Ahh?”
Có người ngạc nhiên nói “Hắn không phải là tên tự xưng mình là chưởng môn đời thứ hai thứ ba gì đó của Thiết Cối phái ở ngoài cửa thành Thanh Dương hay sao?”
Đệ tử Đại Đao môn và Hổ Khiếu tông cũng hơi giật mình nói “ Tên này vậy mà là chưởng môn Thiết Cốt phái?”
Nhìn thấy biểu lộ trên mặt bọn họ, Quân Thường Tiếu hận không thể rống to “Ta con mẹ nó chính là chưởng môn đó, mụ nội các ngươi có vấn đề gì sao?”
Thật sự có vấn đề.
Mặt mũi thì non nớt. Thực lực thì lại cùi bắp.
Bộ dạng này cùng lắm là một cái đệ tử mới nhập môn thôi.
Chấp sự của Đại Đao môn chắp hai tay, chế giễu nói “Hóa ra các hạ là chưởng môn đời thứ hai của Thiết Cốt phái, thất kính, thất kính quá đi mất.”
Đệ tử Hổ Khiếu tông nhếch miệng cười, thêm dầu vào lửa nói “Không cẩn thận đã đắc tội một cái chưởng môn rồi. Thật đáng sợ, thật đáng sợ a.”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm nặng nề, mặc dù hai phái vẫn tiếp tục châm chọc, thế nhưng không ai dám động tay động chân.
Tại thành Thanh Dương, thành chủ có quy định cấm đánh nhau trong thành. Cho nên có cho Đại Đao môn và Hổ Khiếu tông mười cái lá gan cũng không dám khơi mào đánh nhau ở đây.
Quân Thường Tiếu vẫn duy trì bình tĩnh nói “Chư vị đạo hữu vây quanh lều vải của ta, phải chăng định không cho ta chiêu mộ đệ tử?”
“Phụt! Ha ha!”
Đệ tử Hố Khiếu tông bật cười nói “Một cái môn phái đã không còn chưởng môn, lại còn muốn chiêu mộ đệ tử. Đây quả thực là muốn người ta cười bể bụng chết mà!”
“Ngươi không nên nói như vậy!”
Chấp sự Đại Đao môn nín cười nói “Biết đâu sẽ có những thiếu niên mắt để dưới háng, lựa chọn gia nhập Thiết Cốt phái.”
Đệ tử Hổ Khiếu tông nhìn mọi người một cái, khóe miệng lộ vẻ trào phúng nói “Thời đại này, thiếu niên què tay què chân đầy rẫy, chứ thiếu niên mù mắt thì hơi khó tìm à nha.”
Hai người kẻ tung người hứng, tạo một vở hài kịch cho tất cả mọi người.
Khi Vương chưởng môn có vết nhơ như thế, uy danh của Thiết Cốt phái tụt dốc không phanh. Từ trên cao rơi xuống hố sâu ngàn trượng. Người nào còn muốn vào môn phái có lịch sử chói mắt này, tuyệt đối là có mắt như mù.
“Aii!”
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi.
Từ vòng vây của đám người, cất bước đi về phía lều vải của mình.
Lục Thiên Thiên thấp giọng nói “Chưởng môn, có muốn ta đào một cái lỗ để ngươi chui vào hay không?”
Vốn là Quân Thường Tiếu bình chân như vại, bất quá nghe xong lời này có cảm giác mí mắt lật ngược lên, xúc động muốn ngất xỉu.
...
Bởi vì ở thành Thanh Dương nghiêm cấm đánh nhau, nên hai cái bát lưu môn phái không dám ra tay giáo huấn Thiết Cốt phái. Sau khi bọn hắn châm chọc chế giễu chán chê thì quay trở về lều của mình.
Quần chúng vây quanh xem cũng tản đi. Nhưng sau khi bón hắn trở về, đều nhao nhao nghị luận về Thiết Cốt phái, trong ngôn ngữ đều là xem thường đến cùng cực.
Quân Thường Tiếu phảng phất như là không nghe thấy, nằm trên ghế chợp mắt.
“Chưởng môn”
Lục Thiên Thiên nói “Lòng dạ của ngươi thật rộng lớn.”
Quân Thường Tiếu nói “Người sống một đời, lòng dạ nên rộng lớn một chút. Để ý nhiều, suy nghĩ nhiều thì sống sẽ rất mệt mỏi.”
Lục Thiên Thiên cảm thấy cũng có đạo lý, chỉ là… Nàng hỏi “Chưởng môn nói xem, người nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể chiêu mộ được đệ tử trong sự kiện ‘Bách tông chiêu mộ’ này?”
Quân Thường Tiếu cười, tự tin trả lời “Một trăm phần trăm.”
“Ngừng ngay lập tức!”
“...”
Ở lều bên cạnh, nghe Quân Thường Tiếu nói vậy, người của Hổ Khiếu tông và Đại Đao môn đều khịt khịt mũi khinh thường.
Vị chưởng môn Thiết Cốt phái này, tuổi tác không lớn, tu vi lại không cao. Có thể làm nên cái trò trống gì.
“Tôn chấp sự.”
Đệ tử Hổ Khiếu tông đi tới, lớn tiếng hét lên “Chúng ta nhàn rỗi không có gì làm, chi bằng tới làm một cuộc đánh cược đi?”
Chấp sự Đại Đao