Linh Tuyền Tông thành lập hơn mười năm, chỉ dưới một ngọn lửa đã hóa thành tro bụi.
Hơn hai trăm đệ tử vì cái chết tông chủ và trưởng lão mà tan đàn xẻ nghé.
Những đệ tử này có thể sẽ tham gia một môn phái khác cũng có thể trải qua một cuộc sống bình thường, nhưng hình ảnh Quân Thường Tiếu giết hai vị tông chủ, trưởng lão và một số đệ tử khác, vĩnh viễn là một hồi ức đáng sợ ăn sâu vào trong tâm trí của bọn hắn.
Trong rừng hoang.
Một người đội mũ màu xanh quỳ trước ngôi mộ, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, nói:
“Tông chủ, các vị trưởng lão, đệ tử nhất định sẽ báo thù rửa hận cho người, cho Linh Tuyền Tông!”
Một lúc sau, hắn đứng dậy, đeo hành lý lên vai, không chút do dự đi về phía đông, nơi đó có một quái vật khổng lồ để hắn đến – đó chính là Thánh Tuyền Tông.
“Quân Thường Tiếu.”
Tiếng hét của hắn vang vọng:
“Ta tên Đới Luật, nhớ kỹ cái tên này đấy.”
Những lời này, Đới Luật chỉ dám ở nơi rừng rú không người nói ra chứ không dại dột gì nói thẳng trước mặt người kia.
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Hôm qua Linh Tuyền Tông cháy lớn, toàn bộ môn phái bị thiêu rụi, tất cả đệ tử cũng bỏ chạy hết rồi.”
Trong thành Diệu Dương, trời vừa tờ mờ sáng, một võ giả hét ầm ĩ trên đường lớn.
Tin tức Linh Tuyền Tông bị thiêu rụi giống như mồi lửa bén rơm, trong chớp mắt truyền đến mọi ngóc ngách, đến mọi gia đình,…
Phản ứng đầu tiên của các võ giả trong thành là trời vừa sáng, đã gặp tên điên hù gà dọa khỉ rồi hả?
Nhưng có người lần lượt lên Linh Tuyền Sơn nhìn cái đống tàn tích còn lại của môn phái, không còn chút hoài nghi mà xác định tác oai tác quái Linh Tuyển Tông thật sự đã phá môn diệt tông rồi.
“Trời đất thiên địa ơi, là ai ăn gan hùm mật gấu đi phóng hỏa đốt trụi cái Linh Tuyền Tông này vậy?”
“Vi tông chủ và Vi trưởng lão đâu hết rồi?”
“Ta từ một đệ tử của Linh Tuyền Tông tháo chạy xuống núi nói rằng tông chủ và trưởng lão của Linh Tuyền Tông đều đã bị giết, Linh Tuyền Tông coi như đã bị xóa tên khỏi giang hồ.”
“Ai giết?”
“Nói ra sợ hù chết ngươi luôn đấy, người giết huynh đệ Vi gia là chưởng môn Thiết Cốt phái nha.”
“Thiết Cốt phái? Đây không phải là một môn phái cửu lưu sao? Làm sao lại có thực lực tiêu diệt được cả một Linh Tuyền Tông cơ chứ? Có phải bọn hắn đã mời cao thủ ẩn danh tương trợ hay không đây?”
“Không có cao thủ nào cả, chỉ có một mình chưởng môn.”
“Một môn phái cửu lưu mà mạnh đến kinh người vậy sao?”
“Linh Tuyền Tông và Thiết Cốt phái kết thù ở thành Thanh Dương, lúc đó ta còn nghĩ không biết Thiết Cốt phái có thể tồn tại đến bao giờ, thế mà người đi trước lại là Linh Tuyền Tông.”
“Hậu thuẫn đằng sau Linh Tuyền Tông chính là Thánh Tuyền Tông. Nếu như chuyện này đến tai Thánh Tuyền Tông, chắc chắn sẽ khởi binh xuất chiến thảo phạt Thiết Cốt phái.”
“Không chỉ Thánh Tuyền Tông mà liên minh Bách Tông chắc chắn cũng không bỏ qua cho Thiết Cốt phái đâu. Liên minh vốn đã có quy định các môn phái đồng minh không được tiêu diệt lẫn nhau.”
Thành Diệu Dương hôm nay thật sự đón một làn sóng lớn.
Không chỉ võ giả mà cả dân thường đều đang bàn tán về Linh Tuyền Tông và chưởng môn Thiết Cốt phái.
Tin tức này rất nhanh truyền đến quận Thanh Dương và các thành thị khác.
Trường Đao Môn, Hổ Tiếu Tông, và các môn phái khác cũng lần lượt biết được tin tức này.
Kể chuyện cười cái gì không biết?
Linh Tuyền Tông mà bị Thiết Cốt Phái tiêu diệt?
Nhưng càng nghe nhiều biết càng nhiều tình tiết thì bọn hắn đều không thể không chấp nhận đây là sự thật.
Phủ thành chủ, thành Thanh Dương.
Tạ thành chủ nhận được tin tức, đứng trong phòng sách hai tay chắp đằng sau lưng, trầm ngâm nói:
“Đầu tiên dẫn dắt đệ tử giành quán quân môn phái luận võ, giờ lại diệt cả Linh Tuyền Tông. Quân chưởng môn ơi là Quân chưởng môn, ngươi đúng là sinh ra để làm việc lớn đó nha.”
“Nhưng mà...”
Tạ thành chủ lắc đầu, nói:
“Thánh Tuyền Tông cho dù không có xem trọng Linh Tuyền Tông, thế nhưng bốn huynh đệ Vi gia chung quy vẫn là đệ tử của môn phái, ngươi lại giết chết bốn huynh đệ họ, khác gì đắc tội với môn phái ngũ lưu này đâu.”
“Báo!”
Một thị vệ đi vào, chắp tay nói:
“Minh chủ liên minh Bách Tông xin bái kiến thành chủ.”
“Ừm!”
Tạ thành chủ nói:
“Đến cũng nhanh thật đấy.”
Hắn xoa thái dương, nói:
“Mời người vào phòng khách đi.”
“Vâng.”
Tại phòng khách.
Một người trung niên đầy oai phong đi vào, hai tay chắp trước mặt, nói:
“Tạ thành chủ, nhiều năm không gặp, thật là hoài niệm nha.”
Tạ thành chủ giơ tay ra hiệu mời ngồi, nói:
“Tấu minh chủ lần này ghé thăm có phải là vì chuyện của Thiết Cốt Phái?”
“Không sai.”
Tấu minh chủ tức giận nói:
“Thiết Cốt Phái là thành viên của liên minh Bách Tông vậy mà lại làm chuyện đại nghịch bất đạo, tiêu diệt Linh Tuyền Tông. Tấu mỗ lần này đến hy vọng Tạ thành chủ có thể...”
Tạ thành chủ ngắt lời nói:
“Thiết Cốt Phái mặc dù là thành viên của liên minh Bách Tông nhưng cũng nằm trong khu vực thuộc quản lý của thành Thanh Dương. Bổn tọa không cần biết ngươi đại biểu thế lực nào, đều không thể giúp ra tay, nếu không chính là đang gây thù chuốc oán với hơn hai trăm sáu mươi vạn dân chúng thành Thanh Dương đấy.”
Sắc mặt Tấu minh chủ đen lại, nói:
“Tạ thành chủ, ngài đây là muốn bảo vệ Thiết Cốt phái cho bằng được ha.”
Tạ thành chủ gõ tay