Trên Ân Oán Đài, Quân Thường Tiếu cùng môn chủ Trường Đao môn đứng đối đầu nhau.
Trong lúc này, võ giả bên trong thành Thanh Dương lần lượt từ bốn phương tràn vào, đưa nhắt nghé tai nghị luận sôi nổi.
"Thân môn chủ là cao thủ Võ Đồ cửu phẩm, Quân chưởng môn có đánh lại không đây?"
"Vào lúc sự kiện ‘Bách Tông chiêu mộ’ diễn ra, Quân chưởng môn chỉ có Khai Mạch bốn năm đoạn, vẫn có thể nhẹ nhõm đánh bại Vi trưởng lão có thực lực Khai Mạch mười hai đoạn đó."
"Lực lượng của Vũ Đồ cửu phẩm, dù là tay không tấc sắt đều từ mức vạn cân trở lên, không phải thực lực của một võ giả Khai Mạch mười hai đoạn có thể so sánh."
"Ngươi nói có đạo lý."
Rất nhiều võ giả trải qua một phen thảo luận kịch liệt, nói như thế nào cũng đều xem trọng môn chủ Trường Đao Môn hơn.
Chưởng môn các phái cũng đến xem chiến, bọn họ không chút do dự ủng hộ Thân môn chủ, thậm chí hy vọng người kia có thể ở trên Ân Oán Đài, hung ác ngược đãi hành hạ Quân Thường Thiếu cho ra bã.
Tần minh chủ cũng có mặt, hắn đứng ở phía khá xã nhìn sang Ân Oán Đài.
Trên lầu bốn của một nơi nào đó.
Tạ Quảng Côn gác tay mà đứng, khó hiểu nói:
"Tên kia cũng không phải đồ đần, vì cái gì lại đáp ứng đối chiến với Thân môn chủ vậy nhỉ?"
Từ giọng điệu cho đến ánh mắt của hắn nói ra, không có một chút niềm tin vào Quân Thường Tiếu.
Chuyện dễ hiểu thôi.
Trường Đao Môn là bát lưu môn phái, môn chủ cũng là Vũ Đồ cửu phẩm, tính trong quận Thanh Dương cũng là một cao thủ có danh.
Quân Thường Tiếu thì thế nào?
Trong nhận thức của rất nhiều người, hắn có thể giết chết Vi Nhất Hỉ, thực lực cũng chỉ tầm khoảng Võ Đồ nhị tam phẩm mà thôi.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương thấp giọng nói:
"Chuyện này hơi khó nhai nha."
Quân Thường Tiếu thu hồi xì gà điện tử lại, thản nhiên nói:
"Thanh Dương, ngươi phải nhớ kỹ, trong mắt bổn tọa không có chuyện khó nhai, chỉ có lũ thấp kém."
Nói xong, hắn dậm chân đi lên Ân Oán Đài.
"Đinh!"
"Nhiệm vụ phụ khởi động."
Quân Thường Tiếu dừng bước đứng im, kéo ra cửa sổ hệ thống, nhiệm vụ phụ: đánh bại môn chủ Thân Thông của Trường Đao Môn (nhiệm vụ tinh anh).
Thân Thông?
Hắn sao không tự đặt tên là Viên Thông - linh hoạt khéo léo luôn đi.
Nhiệm vụ phụ khởi động, cấp độ là tinh anh, ánh mắt Quân Thường Tiếu dần dần trở nên nóng rực.
Hắn thiếu nhất là cái gì?
Điểm cống hiến môn phái!
Thân môn chủ nhảy lên Ân Oán Đài, thản nhiên nói:
"Quân chưởng môn, chúng ta so nắm đấm, hay là so vũ khí đây?"
"Thích cái nào chiều cái đó."
Quân Thường Tiếu nói.
Thân môn chủ nói:
"Trường Đao Môn ta mặc dù lấy danh xưng trường đao, bất quá Thân mỗ sẽ không chiếm tiện nghi Quân chưởng môn, chúng ta hay là so nắm đấm đi."
"Sao cũng được."
Quân Thường Tiếu không ý kiến.
Hắn thầm nghĩ trong lòng:
"Vũ Đồ cảnh mỗi lần tấn thêm một phẩm, lực lượng tăng phúc 1000 đên 200 cân, coi như hắn mỗi lần đề cao 1500 cân, lấy thực lực Võ Đồ cửu phẩm, lực lượng cũng tầm khoảng 15000 cân mà thôi."
Hệ thống nói:
"Lực lượng của tên này là 14200 cân."
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình nói:
"Ngươi có thể tra xét?"
"Đúng vậy."
"Vậy sao không nói sớm, hại ta ngồi nhẫm muốn đau đầu."
"Ngươi không hỏi thì ta lấy gì nói."
"..."
Quân Thường Tiếu không còn gì để biện hộ, nhưng trong lòng cũng thầm nói:
"Vũ Đồ cửu phẩm mà điểm lực lượng mới có như thế, giải quyết hắn không phải chuyện gì nhọc nhằn."
Hắn nghĩ đến đây, từ tốn nói:
"Có thể bắt đầu rồi."
"Thân Thông."
"Quân Thường Tiếu."
Sau khi cả hai khai báo danh tính, Thân Thông nắm tay phải lại, sải bước vọt tới, dưới chân nhất thời khuếch tán một gợn sóng năng lượng cuồn cuộn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Không hổ là Vũ Đồ cửu phẩm, chỉ vẻn vẹn phóng xuất linh lực cũng có thể nghiền ép hoàn toàn thí sinh tham gia môn phái luận võ.
Nét mặt Lý Thanh Dương trở nên nghiêm túc lên.
Thực lực của môn chủ Trường Đao Môn, nếu đổi lại người đối chiến là hắn thì tuyệt đối không cách nào thủ thắng, kết quả chỉ có thất bại thảm hại.
Tô Tiểu Mạt cùng Tiêu Tội Kỷ cũng là tư tưởng lớn gặp nhau.
Thực lực bọn hắn trung bình chỉ nằm trong khoảng Võ Đồ nhất nhị phẩm, có thể tùy tiện khi dễ chưởng môn cửu lưu môn phái, thế nhưng chạm trán với loại Võ Đồ cảnh như Thân Thông, chỉ có một kết quả duy nhất không thể thay đổi.
"Sâu kiến."
Dạ Tinh Thần khinh thường thầm nói.
Hắn đã từng là Võ Đế đỉnh phong, đối với dăm ba Võ Đồ cửu phẩm thì hoàn toàn không để vào trong mắt, nếu như hắn vẫn còn tu vi đó, một cái búng tay cũng có thể miểu sát.
Đại ca ta ơi.
Ngươi tính ảo tưởng sức mạnh đến bao giờ đây?
Ngươi bây giờ không phải là Võ Đế hô phong hoán vũ của ngày xưa, hiện tại ngươi chỉ là một cái tiểu tử cùi bắp vô danh mà thôi.
Cho dù có kinh nghiệm siêu việt người thường, thực lực cùng với thân thể không cùng một cấp độ, vẫn bị người ta đánh cho bầm mũi dập mặt như thường.
"Bành!"
Đột nhiên, trên Ân Oán Đài truyền ra một tiếng vang!
Hai tay Quân Thường Tiếu giao nhau, ngăn lại một quyền lực lưỡng của Thân Thông, bước chân ‘cộp cộp cộp’ lùi lại, miễn cưỡng đứng ở rìa võ đài, thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
"Đau quá má ơi!"
Hắn quơ quơ cánh tay của mình, sắc mặt hơi có nhăn nhó.
"Thân môn chủ còn chưa sử dụng toàn lực, hắn có vậy mà cũng không đỡ được, đúng là mồm to quyền nhỏ mà."
Một tên chưởng môn khinh thường nói.
Bản thân hắn còn chưa thức tỉnh, chính mình chỉ là một tên Võ Đồ nhị tinh.
Đối chiến với Thân Thông, e rằng so với Quân Thường Tiếu cũng không bằng, bị một quyền đánh cho bay thẳng xuống đài.
Có một số người chính là như