Trong phòng khách Ngải gia.
Gia chủ Ngải Thượng Nghễ của Ngải gia cùng mấy vị trưởng lão Ngãi gia đang bàn bạc về tình hình kinh doanh dược liệu mấy ngày gần đây. Trên mặt Ngải gia chủ thỉnh thoảng lại xuất hiện nụ cười.
Ngải Thượng Khắc và một vị trưởng lão khác trên mặt cũng là nụ cười đầy mãn nguyện.
Thời gian vừa qua, rất nhiều môn phái và người thành thị khác đến mua dược liệu, buôn bán vô cùng phát đạt, lợi nhuận thu về so với các năm trước chỉ cao chứ không thấp, do đó tâm tình của bọn họ tự nhiên vô cùng tốt.
“Gia chủ, ngươi đã nghe nói đệ tử của Thiết Cốt Phái giành được quán quân môn phái luận võ lần này chưa?”
Sau khi chính sự giải quyết hoàn tất, Ngải Thượng Khắc bắt đầu chuyển chủ đề chuyện phiếm.
Ngải Thượng Nghễ uống một ngụm trà, nói:
“Ta nghe nói rồi.”
“Tam đệ, đệ đúng là không nhìn nhầm, Thiết Cốt Phái này quả thật sâu không lường được.”
Nhị trưởng lão Ngải Thượng Phòng của Ngải gia lên tiếng.
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Bốn đệ tử giành bốn vị trí mạnh nhất môn phái luận võ, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, Thiết Cốt Phái có thể làm được điều này không phải là chuyện ngẫu nhiên.”
“Hơn nữa...”
Ngải Thượng Nghễ ngừng một lúc rồi trầm giọng nói:
“Linh Tuyền Tông bị Thiết Cốt Phái diệt tông luôn rồi.”
“Cái gì?”
Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng kinh ngạc nói.
Hai người mấy ngày nay bế quan tu luyện, vì thế tin tức bên ngoài chỉ dừng lại ở chuyện Thiết Cốt Phái giành được quán quân môn phái luận võ mà thôi.
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Quân Thường Tiếu một mình lên Linh Tuyền Sơn giết Vi Nhất Hỉ, Vi Nhất Nộ và hơn ba mươi đệ tử, sau đó phóng hỏa đốt Linh Tuyền Tông thành tro tàn phế tích.”
“Đây đúng là chuyện giật gân nha!”
Ngải Thượng Phòng trợn mắt nói.
Ngải Thượng Khắc nói:
“Linh Tuyền Tông có hậu thuẫn là Thánh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái tiêu diệt Linh Tuyền Tông khác gì chuốc họa vào thân đâu chứ.”
Ngải Thượng Phòng tiếp lời:
“Chưa nói đến Thánh Tuyền Tông, theo ta thấy liên minh Bách Tông chưa chắc sẽ bỏ qua cho Thiết Cốt Phái. Liên minh vốn có quy định cấm thành viên trong liên minh tàn sát diệt môn lẫn nhau.”
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Hôm qua Tấu minh chủ đã tổ chức hội nghị ở lầu Tinh Nguyệt để bàn bạc về chuyện trừng phạt Thiết Cốt Phái rồi.”
“Phặt phặt….!”
Một con chim bồ câu đưa tin bay đến đậu trên mặt bàn. Chân bồ câu quấn một ống tre nhỏ.
Ngải Thượng Nghễ rút ống tre, nói:
“Tin tức từ thành Thanh Dương tới rồi.”
Vừa mở thư mặt ra, sắc mặt hắn liền cứng đơ, ánh mắt hiện lên đầy sự kinh ngạc.
“Gia chủ, có chuyện gì vậy?”
Ngải Thượng Phòng nói.
Ngải Thượng Nghễ đặt thư xuống bàn, Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng đi đến, sau khi đọc xong trên một cùng một biểu cảm đầy sự ngạc nhiên.
Trên thư chỉ viết vài chữ, nội dung là: Chưởng môn Thiết Cốt Phái dùng hai chưởng đánh trọng thương môn chủ Trường Đao Môn.
“Hai chưởng đánh trọng thương Võ Đồ cửu phẩm Thân Thông sao?”
Ngải Thượng Phòng kinh ngạc nói:
“Vậy chưởng môn Thiết Cốt Phái lẽ nào là tên Võ Sư đâu chứ?”
Ngải Thượng Khắc nhớ lại lần trước cùng Quân Thường Tiếu giao đấu, thần sắc ngưng trọng, nói:
“Chả trách tốc độ của hắn nhanh đến thế, hóa ra là Võ Sư cảnh.”
Tốc độ của Di Lưu Tàn Ảnh (Hoan Ảnh Bộ) đến hôm nay vẫn còn chưa in sâu trong tâm trí của hắn. Mỗi lần hắn nhớ lại, bất giác lạnh hết sống lưng. Nếu lúc đó Quân Thường Tiếu có sát ý thì hắn đã sớm bị giết chôn xác dưới mồ rồi.
Ngải Thượng Nghễ trầm mặc một chút rồi nói:
“Thiết Cốt Phái đúng là sâu không thể lường được nữa rồi.”
Lúc mới đầu khi Ngải Thượng Khắc bị đánh bại, hắn lửa giận đầy trời, thiếu chút nữa nhịn không được chiêu binh bãi mã đến báo thù Thiết Cốt Phái.
Hiện tại thì sao?
Thái độ của hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tiêu diệt Linh Tuyền Tông!
Đánh trọng thương môn chủ Trường Đao Môn!
Điều này đã chứng minh Quân Thường Tiếu không phải loại người đơn giản.
Ngải gia vốn là người làm ăn kinh doanh, rất coi trọng dĩ hòa vi quý, Thiết Cốt Phái gần đây làm cho người khác phải nghiêng đầu bái phục, Ngải gia tự nhiên cần phải thận trọng đối đãi.
Ngải Thượng Khắc nói:
“Gia chủ, môn phải như thế này, Ngải gia tốt nhất có thể kết giao thì kết giao, nếu không kết giao được thì cũng không thể kết oán.”
“Ngươi nói có đạo lý.”
Ngải Thượng Phòng tán đồng ý kiến.
“Không xong rồi.”
Đúng lúc này một gia nhân chạy vào, vội vội vàng vàng nói:
“Chưởng môn, các vị lão gia, có người đến làm loạn ở cửa hàng dược liệu của chúng ta”
Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng đứng dậy, ánh mắt lửa giận ngút trời.
Ngải gia ở thành Hồ Dương tính ra đã làm ăn hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên có người dám đến cửa hàng Ngải gia làm loạn.
Ngải Thượng Nghễ trầm giọng nói:
“Chuyện là thế nào?”
Gia nhân vội vàng đáp:
“Có một người tự xưng là chưởng môn Thiết Cốt Phái, hắn đã đả thương mấy cận vệ võ giả của cửa hàng dược liệu chúng ta rồi. ”
“Cái gì?!!”
Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng há miệng nói.
Vừa rồi bọn hắn còn đang bàn bạc về Quân Thường Tiếu, đang nói có thể kết giao thì kết giao, không thể kết giao thì cũng không nên kết oán, thế vậy mà hiện tại tên đó lại trực tiếp đến cửa hàng dược liệu làm loạn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
“Đi xem thử.”
Ngải Thượng Nghễ đứng dậy đi ra.
Trước của tiệm dược liệu có một đám võ giả vây quanh, lúc thì chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong cửa hàng dược liệu, lúc lại quay ra hai mặt nhìn nhau bàn tán xôn xao.
“Không sai, người đó chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái.”
“Quái lạ, hắn không đang ăn no ngủ kĩ ở Thiết Cốt Phái, sao tự nhiên lại chạy đến thành Hồ Dương làm gì vậy nhỉ?”
“Ngải gia ở thành Hồ Dương, tính ra cũng đã tồn tại hơn trăm năm, trước chưa từng có ai dám đến cửa hàng