“Hay bọn mình vào sau đi.” Đứng trước cửa sân bay, Lâm Xuân chần chừ không muốn đi vào.
“Em sao thế?” Trần Sơ hơi khó hiểu, đã đến sân bay rồi sao còn không vào.
“Năm giờ mình mới bay cơ mà? Còn tận hai ba tiếng nữa.” Bọn cô bay lúc năm giờ, mà bây giờ mới hơn hai giờ chiều.
Tuy nhiên, lí do khiến Lâm Xuân chưa muốn vào sân bay không phải vì còn ba tiếng nữa máy bay mới cất cánh, mà bởi cô ước tính khoảng nửa tiếng sau, dịch bệnh sắp bắt đầu được phong ấn lần hai.
Mặc dù hệ thống đã từng nói, mỗi khi hình phạt tai nạn giao thông được kích hoạt, nó sẽ không làm tổn thương người vô tội, nhưng lát nữa bọn cô sẽ ngồi máy bay nên cô không muốn mang tai hoạ ngầm này lên trên đấy, cô muốn giải quyết ngay dưới đất liền.
Chậc, không ngờ sẽ có một ngày mình lại khát cầu có ô tô xông đến đâm mình, hơn nữa còn tận hai lần.
“Em vẫn muốn đi chơi à?” Trần Sơ nhớ lần trước đi Đế Đô, Lâm Xuân tiếc nuối bảo mình không có thời gian chơi bời, thành ra anh mới nghĩ cô muốn đi lượn lờ.
“Vâng vâng, em còn chưa vào trung tâm thương mại ở nước ngoài nữa, được không anh?” Cô hỏi.
“Được.” Anh không có ý kiến gì, mở điện thoại lên tra bản đồ: “Ở gần đây có một trung tâm thương mại, cách khoảng hai ba cây, bọn mình phải bắt xe qua.”
Phong ấn dịch bệnh, đếm ngược mười phút.
Lời nhắc của hệ thống bỗng xuất hiện.
Mười phút nữa?!
“Đừng gọi xe, bọn mình đi bộ ra đấy đi.” Còn có mười phút, đi bộ một đoạn là sẽ bị đâm rồi, ngồi xe nguy hiểm quá.
– Đi bộ?
– Vâng, nãy ngồi taxi hơn một tiếng nên giờ em hơi váng đầu, muốn đi bộ hơn.
Say xe? Thế cái người ngồi trên xe vừa hò hét vừa lôi điện thoại ra chụp phong cảnh suốt cả đường là ai?
“Được, thế mình đi bộ.” Trần Sơ cũng không vạch trần cô, anh nhìn phương hướng, chủ động dẫn Lâm Xuân đi về phía trung tâm thương mại.
Cô đi sau anh, vừa để ý đồng hồ đếm ngược của hệ thống vừa lặng lẽ đi sát ra lề đường.
Dù sao cũng sẽ bị đâm thôi nên cứ làm người tử tế đi đã, tạo điều kiện tốt cho tai nạn giao thông, tránh làm hại người vô tội.
Dẫu hệ thống đã nói rằng, những người bị vạ lây do vận xui của cô gây ra, hầu hết họ cũng phải trải qua kiếp nạn như vậy trong đời, nhưng cô không muốn bản thân mình tác động vào vận mệnh của người khác.
Lâm Xuân lén đi ra mép đường, một cánh tay bỗng vươn tay, kéo tay cô sang bên mà không giải thích một lời.
“Em đi vào trong đi.” Trần Sơ kéo cô sang bên cạnh, còn mình đứng chắn giữa cô và đường xe chạy.
“…” Đại ca ơi, em đã phải vất vả, cố tình đi bộ ra sát rìa đường để không làm liên luỵ đến anh đó, nếu anh cứ kè kè bên em thế này, lỡ gặp tai nạn thì biết phải làm sao?
Lâm Xuân ước gì mình có thể thành thật với Trần Sơ, nói rằng lát nữa em sẽ bị xe đâm, đây là hình phạt dành cho em, không ai cản được hết, chỉ mình em mới đảm đương được, vậy nên đại ca đừng che chở cho em nữa, chỉ tổ bị thương vô ích thôi.
Nhưng bây giờ cô không thể nói ra, đặt mình vào tình huống ngược lại, nếu Trần Sơ nói cho mình nghe những lời tương tự, cảm xúc khi biết bạn mình sắp bị thương nhưng mình chỉ có thể đứng nhìn thật sự rất tồi tệ.
“Em khát à?” Trần Sơ chỉ ra máy b án nước tự động ở gần đây: “Có muốn uống nước không?”
“Có, em muốn uống coca.” Mùa hè uống coca là hợp nhất.
“Anh đi mua.” Anh bước nhanh ra máy b án nước, còn cô đứng đợi ở đấy.
Bấy giờ, có chiếc taxi dừng lại bên đường, cửa sau mở ra, một cô gái tóc vàng mắt xanh bước xuống xe, cô ta mặc bộ váy ngắn màu đỏ ôm sát cơ thể, khoe ra vóc dáng nóng bỏng, thu hút sự chú ý của mọi người trên đường.
Cô ta chỉnh lại váy, nhìn xung quanh như đang tìm cửa sân bay, đến khi xác định được vị trí, cô ta bước đến lối vào của sân bay.
Lâm Xuân đang nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược của hệ thống, lên kế hoạch làm thế nào để bỏ rơi Trần Sơ một cách suôn sẻ, bỗng dưng có một cái bóng phủ xuống trước mặt cô.
Lâm Xuân ngẩng lên, nhìn thấy một người đẹp nước ngoài đang đi thẳng về phía mình, thản nhiên đối mặt với cô, làm cô vô thức bước sang bên cạnh để nhường đường.
– Change!
Tiếng thầm thì trầm thấp vang bên tai Lâm Xuân, khiến cô cảm giác có thứ gì đấy trong người đang tràn ra ngoài, sau đó lại có thứ gì đó chảy vào, hình như là sức mạnh.
Dị năng không gian?
Cùng lúc đó, Trần Sơ cảm giác có nguồn năng lượng dao động, anh dịch chuyển về trước mặt Lâm Xuân, đang định vung tay, anh bỗng nhận ra có gì không ổn, nên thay vì đánh, anh đã nắm tay cô rồi lùi lại mấy bước.
“A!!!!!” Tiếng thét thảm thiết vang vọng trên con đường bên ngoài sân bay.
Cô gái tóc vàng mới nãy còn quyến rũ hớp hồn người bỗng nhiên ngã gục xuống đất, đau đớn co gập người lại, làn da hoá thành màu xanh đen bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Đây là!
Trần Sơ nhận ra đây là dịch bệnh ngay lập tức.
Nhưng nó đã bị phong toả trong trại Miêu rồi mà? Chẳng lẽ Miêu Ca Vân thoát ra rồi?
Người phụ nữ co giật dữ dội, bộ tóc giả trên đầu rơi xuống, để lộ ra mái tóc đỏ nằm trong chiếc mũ lưới trùm đầu.
“Mia!” Lâm Xuân la thất thanh.
“Em biết cô ta?” Trần Sơ hỏi.
“Cô ta là thành viên của Lửa Xanh, kẻ hợp tác với Dracula để bắt cóc em.” Lúc bị biến thành rối gỗ, do tầm nhìn nên cô không thấy rõ mặt Mia nhưng mái tóc đỏ và giọng nói này, cô không thể nhận nhầm được.
“Hoá ra là cô ta, cứ tưởng để cô ta lọt lưới rồi.” Sau khi Lâm Xuân được giải cứu, Trần Sơ không bao vây thành phố nữa nên đã để cho người dị năng không gian đó chạy trốn.
Anh nói xong, đương định đi qua.
Ngay lúc ấy, người phụ nữ đang nằm rạp xuống đất chợt ngừng kêu gào, cô ta ngước gương mặt xanh đen vì bị bệnh dịch xâm chiếm lên nhìn Lâm Xuân chằm chằm, rồi hét một câu bằng hơi thở cuối cùng: “Change!”
Trần Sơ đứng chắn trước mặt Lâm Xuân theo bản năng, nhưng anh cũng không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm nào, không yên lòng quay người nhìn cô.
Bấy giờ, Lâm Xuân đang lặp lại quá trình biến hoá cơ thể, dị năng không gian mình vừa mới có được, còn chưa kịp nghiên cứu đã chạy biến đi, tiếp theo đó, một thứ thân quen lại tràn về bên cô.
Cô vô thức cúi xuống nhìn cổ tay trái của mình, hoa văn màu xanh đen đang từ từ hiện lên.
Dịch bệnh trở lại rồi.
“Rốt cuộc trên người mày có gì! Tại sao lại ăn mòn được cơ thể của tao?” Mia nhìn Lâm Xuân với vẻ sợ hãi, rõ ràng cô ta đã trả lại dị năng cho Lâm Xuân rồi, cớ sao virus trong người vẫn không mất đi.
Là sao? Dịch bệnh vốn nằm trong người Lâm Xuân?
Trần Sơ nhận ra điều gì đó, đôi mắt anh co rụt lại, không kìm được mà quay đầu nhìn cô.
Lâm Xuân chột dạ vì ánh nhìn của anh, cô đang nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào, khoé mắt lại thấy Mia chuẩn bị chạy trốn nên đã sốt sắng: “Đừng để cô ta trốn thoát, bệnh dịch trong người cô ta sẽ lây lan đấy.”
Trần Sơ làm như không nghe thấy, vẫn nhìn cô chăm chú như vậy.
Lâm Xuân quýnh lên, toan đuổi theo.
Bấy giờ Trần Sơ mới cử động, một tay anh ôm lấy Lâm Xuân đang định chạy qua người anh, sau đó anh cũng không hề quay đầu mà vung tay còn lại lên, dùng gió để trói chặt Mia đang loạng choạng, cố gắng thoát thân, khiến cô ta không thể nhúc nhích được.
Giờ đây, khu vực xung quanh sân bay đã trở nên hỗn loạn, có kẻ đứng xem, có người gọi xe cấp cứu, thậm chí có cả người quay video lại.
– Cô gái, cô không sao chứ?
Người bình thường không thể thấy được cuộc chiến dị năng, trong mắt họ, trình tự diễn biến vừa rồi là một người đẹp tự dưng ngã khuỵu xuống, và rồi cơ thể nhanh chóng chuyển sang màu xanh đen như thể bị trúng độc, nom giống một căn bệnh lạ nào đó bỗng nhiên xuất hiện.
Sau đó cô ta bò dậy, đi được hai bước đã gục xuống tiếp.
“Đừng chạm vào, đấy là bệnh truyền nhiễm.” Lâm Xuân thấy có người muốn lại gần Mia nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Ba chữ “bệnh truyền nhiễm” vừa cất lên, đám người đứng xem không dám tới gần nữa, người người tránh ra xa.
Lâm Xuân thấy vậy