Sau hơn hai mươi giờ bay, cuối cùng Lâm Xuân cũng trở về với vòng tay tổ quốc.
Tại sân bay Đế Đô, hai người vừa mới xuống đã bị cục thi hành án mời lên xe, đi thẳng đến trụ sở chính của tổ chức chính phủ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng bầu không khí căng thẳng khiến Lâm Xuân đứng ngồi không yên.
Cô không dám nói gì với Trần Sơ suốt chặng đường, im lặng cho tới lúc đến trụ sở chính.
Xe mới đến nơi đã có người đứng đợi trước cửa, cả hai vừa bước xuống xe đã bị dẫn vào trong.
Nhân viên của trụ sở chính lạnh lùng như vậy à? Không nói về những dự định tiếp theo mà chỉ dẫn người ta đi vào trong.
Lâm Xuân oán thán ở đằng sau, đi đến giữa đường bỗng có người giơ tay chặn cô lại.
“Sao vậy?” Cô sững lại, lên tiếng hỏi.
Trần Sơ nghe thấy giọng cô thì quay đầu nhìn.
“Trưởng phòng Quan muốn gặp Trần Sơ, người muốn gặp cô đang ở một phòng họp khác.” Thành viên cục thi hành án ngăn cô lại là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, cô ấy ăn nói rất lễ độ nhưng lại mang gương mặt vô cảm.
Lâm Xuân vô thức nhìn sang Trần Sơ.
Anh gật đầu với cô.
“Ừm.” Cô đành đi theo cô gái đến phòng họp khác.
Toà nhà văn phòng rộng lớn lặng yên đến lạ, không còn tiếng vang nào khác ngoài những tiếng bước chân.
Trừ thành viên của cục thi hành đang dẫn đường ra, Lâm Xuân còn không nhìn thấy những người dị năng khác.
Đương lúc ngẫm nghĩ, hai người đã đi tới cửa phòng họp.
Thành viên cục thi hành án tiến lên phía trước, mở cửa phòng, ra hiệu cho Lâm Xuân bước vào: “Cô vào đi.”
Cô thấp thỏm đi vào, vừa đặt chân xuống đã thấy có người đợi ở trong.
Tại một đầu của chiếc bàn dài, có ba người dị năng đang ngồi ngay ngắn, hai nam một nữ, ánh mắt ba người nhìn thẳng vào cô.
“Lâm Xuân đúng không, mời ngồi.” Người phụ nữ ngồi ở giữa gật đầu với Lâm Xuân, ra dấu cho cô ngồi xuống.
Cô “À” lên, tự giác ngồi ở đầu bên kia bàn họp.
Cảnh này thật quen làm sao, rất giống với cảnh trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự thành phố lần trước.
“Đừng lo lắng, chỉ là xử lí việc chung theo thông lệ thôi, có một vài vấn đề muốn hỏi cô.” Người phụ nữ mỉm cười hoà nhã với Lâm Xuân: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lăng Tòng Đồng, đội trưởng đội Chu Tước ở Đế Đô.”
Đội Chu Tước? Lâm Xuân đã đọc tài liệu trên mạng, đội trưởng Lăng Tòng Đồng là người dị năng hệ hoả cấp S, cũng là đội trưởng nữ duy nhất trong bốn đội dị năng ở Đế Đô.
Cô cứ tưởng những người thức tỉnh dị năng hệ hoạ sẽ khá nóng tính, nhưng đội trưởng này lại có vẻ hiền dịu, giọng nói cũng êm ái.
“Chào chị, em là Lâm Xuân, nhân viên kế toán của tổ sáu ở thành phố Tấn.” Lâm Xuân bất giác thả lỏng hơn khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của đối phương.
“Nhân viên kế toán?” Lăng Tòng Đồng sửng sốt.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Lăng Tòng Đồng thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Xuân, vô thức lật lại tài liệu trước mặt mình, đây là bản tổng hợp những thông tin liên quan đến Lâm Xuân.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, em là người dị năng đã lên đến cấp S.” Một người dị năng cấp S sao lại là nhân viên kế toán trong tổ được.
“Thật ra đấy không phải dị năng của bản thân em mà là vật phẩm của em thôi ạ.” Lâm Xuân giải thích.
Lăng Tòng Đồng không quá ngạc nhiên với câu trả lời của cô, trước khi gặp mặt, bọn họ cũng đã điều tra về cô, cũng phát hiện ra dị năng của cô rất đặc thù.
Dị năng không gian của cô đến từ mái tóc giả, sự tồn tài giống với vật phẩm hơn.
Cô không chỉ có một vật phẩm mà còn có cả chiếc mõ có thể đối phó với pháp sư vong linh cùng với món đồ có tên là “nhóc hồ lô”, nghe nói đây là bản 2D của mấy đứa trẻ trong phim “Nhóc hồ lô”.
Đây mới là những thứ đã được công khai, có lẽ cô còn có nhiều hơn số đấy.
Lăng Tòng Đồng hỏi tiếp: “Trong tài liệu mà tổ sáu gửi đến chỉ ghi rằng em là người dị năng cấp F, lại chỉ có dị năng không gian, nhưng theo chúng tôi phân tích, dị năng của em hay phải nói là vật phẩm của em không chỉ có mỗi dị năng không gian.”
Đây là đang muốn biết về đặc tính dị năng của cô.
– Đến khi về nước, mình sẽ đến trụ sở chính trước, tới lúc đó chắc chắn người của trụ sở sẽ hỏi em một vài vấn đề, chủ yếu sẽ liên quan đến sự kiện sau khi chúng ta mang bản đồ địa mạch vào trại Miêu.
Anh đã nói tóm tắt với họ rồi, khi đó em cứ nói thật là được, đừng hoảng.
Với cả, lúc trước em đã ngăn cản nghi thức hiến tế mười nghìn người tại concert khiến cho trụ sở chính chú ý đến dị năng đặc biệt của em rồi.
Họ cũng sẽ hỏi về việc này, nếu em không muốn tiết lộ quá nhiều, tốt nhất là cứ chuẩn bị trước câu trả lời.
Anh Trần Sơ đã đoán ra hết tất cả.
Từ lúc máy bay cất cánh, Trần Sơ đã tính trước đến việc khi cả hai về nước sẽ bị trụ sở chính mời lên uống trà, thành thử anh đã dặn cô rất nhiều.
Vậy nên bây giờ cô có thể bình tĩnh trả lời: “Năng lực của em là trao đổi vật phẩm.”
“Năng lực của em là trao đổi vật phẩm?” Khuôn mặt Lăng Tòng Đồng ánh lên vẻ kì lạ, hỏi: “Thế tại sao trong hồ sơ của em lại ghi là dị năng không gian?”
“Bởi vì lúc đấy em cảm giác mình mang dị năng không gian.” Lâm Xuân giải thích: “Em bỗng dưng thức tỉnh dị năng, khi ấy không biết gì hết, trên người chỉ có mỗi vật phẩm không gian nên em cũng vô thức nghĩ mình có dị năng không gian.”
Lăng Tòng Đồng kiên nhẫn hỏi: “Thế dị năng cụ thể của em là gì?”
Lâm Xuân chần chừ không nói như thể đang băn khoăn điều gì đó.
Dường như Lăng Tòng Đồng hiểu được nỗi lo ngại của cô, dịu dàng nói: “Em không cần phải nói rõ về đặc tính các vật phẩm của em, chỉ cần nói cho tôi biết em trao đổi nó như thế nào là được.”
Lâm Xuân lưỡng lự một lúc rồi đáp: “Em trao đổi bằng đá sức mạnh, hấp thu một số lượng đá nhất định sẽ đổi được vật phẩm.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Tòng Đồng nghe đến kiểu dị năng này nên lại càng tò mò hơn: “Cần bao nhiêu viên đá mới có thể giao dịch, đổi ra vật phẩm ngẫu nhiên hay mình được lựa chọn?”
Lâm Xuân: “Em không biết.”
Lăng Tòng Đồng cau mày.
Lâm Xuân: “Em không biết thật ạ, dị năng của em hay gài bẫy lắm, có lúc chỉ cần mười mấy viên đá đã rút ra được một vật phẩm rồi, nhưng có lúc hấp thu cả trăm viên cũng chẳng lấy được cái gì.”
Lăng Tòng Đồng: “Rút ra?”
Lâm Xuân gật đầu: “Vâng, đây là lí do vì sao em không biết vật phẩm sẽ như thế nào.
Lần nào đổi vật phẩm cũng được tiến hành theo kiểu bốc thăm, mười lần rút thì chín lần trượt.
Bốc vật phẩm cũng phải dựa vào ý trời, tác dụng cũng bình thường thôi ạ.”
Lăng Tòng Đồng mỉm cười: “Nhưng tóc giả và cái mõ của em có cấp bậc rất cao đấy.”
Lâm Xuân: “Cao gì ạ, còn không đánh nhau được! Đã thế còn siêu phí tiền!”
Lăng Tòng Đồng hơi bất ngờ khi nhìn vẻ mặt phẫn uất của cô, đấy là hai vật phẩm cấp S, trước đây chưa từng ai nhìn thấy bao giờ.
Lâm Xuân lấy luôn mái tóc của Sadako từ kho hàng ra ngoài, đặt bộ tóc trắng như tuyết lên bàn: “Mọi người nhìn đi, em mới dùng ba lần mà giờ nó đã hỏng rồi, phải cần hai mươi ngàn viên đá sức mạnh mới sửa được.”
“Hai mươi nghìn viên?” Đến cả Lăng Tòng Đồng cũng hoảng hốt khi nghe thấy con số này.
Hai chục ngàn viên đá đủ để biến một người dị năng cấp F lên đến cấp A, vật phẩm này quá đắt.
Lâm Xuân gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tòng Đồng với ánh mắt trông mong: “Đội trưởng Lăng, vật phẩm của em đã bị hư hại trong lúc di dời bản đồ địa mạch, trụ sở chính sẽ thanh toán đúng không ạ?”
Lăng Tòng Đồng: “Vật phẩm của em còn tác dụng nào khác ngoài việc dẫn người ta đi xuyên không gian không?”
Cô lắc đầu: “Không ạ, tác dụng các món đồ của em rất đơn giản, vật phẩm không gian chỉ có thể đi lại trong không gian thôi ạ.”
Lăng Tòng Đồng: “Vậy thì hiệu quả của việc sửa chữa vật phẩm không cao lắm.”
Lâm Xuân nghe mà nóng ruột: “Nhưng vật phẩm của em bị hỏng do phải đưa bản đồ vào không gian con mà ạ, anh Trần Sơ nói trụ sở chính chắc chắn sẽ chi trả cho em.”
Lăng Tòng Đồng cười gượng: “Em nói đúng, em đã lập công lớn trong việc di dời bản đồ vào không gian con, chúng tôi sẽ không để em chịu thiệt hại, chắc chắn sẽ hỗ trợ đá sức mạnh cho em.”
Bấy giờ Lâm Xuân mới vui trở lại: “Thế thì tốt quá ạ.”
Lăng Tòng Đồng nghiêng đầu nhìn cấp dưới ngồi bên trái mình, người đó đeo một chiếc kính rất dày, che đi đôi mắt màu xanh của mình, tay phải cầm bút viết hai chữ lên cuốn sổ: Nói thật.
Lăng Tòng Đồng tỏ