Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

106: Tai Nạn Giao Thông Chuyển Hướng


trước sau


Sau một giấc ngủ nồng say, tỉnh dậy rồi đi ăn sáng, Lâm Xuân lại theo chân Trần Sơ đến trụ sở chính.

Khác với hôm qua, nụ cười của cô vẫn chưa hề phai nhạt kể từ khi bước vào văn phòng, bởi vì nay là ngày cô được bồi thường.
Đúng, trụ sở chính giàu chết đi được, yêu cầu chi trả hai mươi nghìn viên đá sức mạnh là thanh toán cho luôn.

Chẳng giống tổ sáu của bọn họ chút nào, cả kho đá cộng vào cũng không đủ năm nghìn viên.
Trần Sơ cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười của Lâm Xuân, tâm trạng tốt hẳn lên, anh dẫn cô đến cửa nhà kho của trụ sở rồi nói: “Sau khi hấp thụ đá sức mạnh thì em về trước nhé, có lẽ hai hôm nay anh phải ở viện nghiên cứu.”
“Anh đến viện nghiên cứu làm gì thế, anh có phải nghiên cứu viên đâu.” Lâm Xuân vô thức nói.
“Dị năng của anh thăng cấp, viện nghiên cứu muốn lấy một số dữ liệu.” Trần Sơ giải thích.
Cô gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, đoạn nói tiếp: “Thế mai anh có ra ngoài được không? Tối mai, chắc khoảng năm sáu giờ gì đó, anh ra nửa tiếng là được.”
Trần Sơ nghi ngờ: “Lại có chuyện gì đúng không?”
“Ngày mai em bị tai nạn.” Lâm Xuân nói nhẹ nhàng, như thể ngày mai cô không bị xe tông mà là đi hẹn hò vậy.
Lại tai nạn, hơn nữa thời gian còn chính xác như vậy?
Trần Sơ cau mày, tính toán thời gian: “Em gặp xe đâm ba ngày một lần?”
Từ lúc xảy ra tai nạn xe hơi ở sân bay nước Y cho đến năm sáu giờ chiều ngày mai, đúng ba ngày.
Lâm Xuân: “Đáng lẽ không bị như thế đâu, chủ yếu đợt này vào trại Miêu em tiêu hao năng lượng quá mức nên di chứng mới nặng thế này.

May mà giờ có cách giải quyết, cũng không phải vấn đề gì to tát đâu.”
Trần Sơ nghĩ về tình thế nguy hiểm trong chuyến đi đến trại Miêu lần này, cùng với khả năng xuyên không gần như vô địch của Sadako, thành ra anh chấp nhận lời giải thích của Lâm Xuân rất dễ dàng: “Được, đến lúc đó anh sẽ đi ra ngoài.”
Bấy giờ Lâm Xuân mới yên tâm.
Trần Sơ đợi tới khi cô vào nhà kho rồi mới quay người đi vào viện nghiên cứu ở phía sau toà nhà.

Tại buổi họp hôm qua, ông Hoa đã ám chỉ với anh, sáng sớm hôm nay anh đã nhận được cuộc gọi của viện nghiên cứu, nhắc anh ăn sáng rồi đến viện báo cáo.
Viện nghiên cứu gọi mình tới làm gì đây? Nhớ đến lời chỉ điểm của ông Hoa hôm qua, Trần Sơ đoán rằng mình sẽ được tiếp xúc với sức mạnh tối cao của nhà nước.
Ở đầu bên này, Lâm Xuân vào nhà kho, thoáng chốc đã hoàn thành việc thanh toán.

Người phụ trách kho nhận được thông báo từ sớm nên đã chuẩn bị đá sức mạnh đâu ra đấy, thấy cô đi vào, sau khi kiểm tra danh tính thì đưa vật phẩm chứa đá sức mạnh cho cô.
“Trong đây có hai mươi nghìn viên đá sức mạnh, do đợt trước có người dị năng hệ mộc lên cấp A nên đã xin trụ sở chính một số lượng lớn đá hệ mộc, thành ra còn khá ít loại đá đó, chỉ có chừng hai nghìn viên thôi, số đá của bốn hệ còn lại thì tương đối bằng nhau.” Người phụ trách giải thích tình hình của những viên đá sức mạnh bên trong.
“Không sao, chỉ cần là đá sức mạnh là được.” Sadako không kén ăn, cứ đá sức mạnh là chén tất.
“Vậy cô kí tên ở đây là xong rồi.” Người phụ trách chỉ vào tờ biên lai trên bàn.
“Vâng.” Lâm Xuân kí tên mình trong sự khoái chí, không thèm đếm bên trong có đủ hai mươi nghìn viên đá hay không.

Không phải cô cực kì tin tưởng chính phủ, nghĩ rằng nhà nước không thể ăn chặn đá sức mạnh của mình được, mà là cô đã đòi gấp đôi số đá mình cần có, dù chính quyền không cung cấp đủ, nhưng liệu có đến mức bớt hẳn mười nghìn viên không? Vậy nên dù thế nào đi nữa, cô cũng chiếm của hời trong “thương vụ làm ăn” này rồi.
Người phụ trách thấy Lâm Xuân kí xong, thiện chí nhắc nhở: “Cô có cần tôi chuẩn bị phòng tu luyện cho cô không?”
Phòng tu luyện? Lâm Xuân sững lại, sau đó mới nhớ ra cô từng đọc trên diễn đàn chính phủ, thật ra phòng tu luyện là một căn phòng được bố trí trận pháp.

Người dị năng hấp thụ đá sức mạnh để tu luyện.

Do tốc độ hấp thu liên quan mật thiết đến tỉ lệ chuyển đổi nên một phần năng lượng thoát ra từ đá sức mạnh sẽ bị tan biến trong không khí.


Phòng tu luyện có trận pháp nhằm ngăn chặn việc hao mòn năng lượng.

Trận pháp sẽ khoá năng lượng mà người dị năng không thể tiếp nhận ở bên trong căn phòng, để cho họ thu nhận từ từ.

Điều này không chỉ tiết kiệm đá sức mạnh mà còn tạo ra một không gian kín chứa năng lượng cho người dị năng, cũng như tăng khả năng thăng cấp của họ.
Phòng tu luyện được kiến tạo vô cùng phức tạp, chỉ có nghiên cứu viên của viện nghiên cứu mới bố trí được, vậy nên cả Trung Quốc cũng chỉ có một vài phòng, và chỉ những người có chiến công mới có thể bước vào.
“Tôi được dùng phòng tu luyện thật ư?” Lâm Xuân chỉ vào mình với vẻ ngạc nhiên hết đỗi.
“Được chứ, chiến công của cô lên đến cấp A rồi.” Người phụ trách đáp.
Mình có cả chiến công cấp A rồi á? Lâm Xuân hốt hoảng.
“Thế cho tôi xin phép nhận phòng?” Không dùng mới phí đó.
“Mời cô đi theo tôi.” Người phụ trách dẫn Lâm Xuân đến phòng tu luyện ở ngay bên cạnh kho hàng.

Bởi vì rất nhiều người dị năng có chiến công đều đến nhà kho để nhận vật tư trước khi tu tập nên trụ sở chính đã dựng một gian phòng tu luyện ngay bên cạnh kho, hôm nay khéo sao căn phòng không có người dùng.
Ngồi trong phòng tu luyện, nhìn hoa văn thần bí trên bốn bức tường, Lâm Xuân đổ hết đá sức mạnh ra khỏi vật phẩm.

Có khoảng hai mươi nghìn viên đá gần như chất thành núi ở ngay giữa căn phòng, viên nào viên nấy cũng rực rỡ sắc màu, chói mắt vô cùng.
Cô tìm một vị trí thích hợp trên “núi đá” rồi nằm xuống, sau đó lấy điện thoại ra, bật filter rồi chụp ảnh tự sướng.
“Phải đăng lên phông bạt tí thôi.” Cô chụp liên tục, chẳng màng đến chuyện có gây kí.ch thích cho người khác hay không, cứ thế gửi hết ảnh của mình vào group chat tổ sáu.
Sau khi nhắn xong, điện thoại cô kêu “reng reng reng”, nhưng cô không check vội mà mở kho hàng lấy Sadako ra ngoài trước.
Mái tóc hoa râm của Sadako mất đi độ sáng bóng, không còn sức sống như hồi trước, Lâm Xuân nhìn mà đau lòng khôn xiết: “Sadako, đá sức mạnh… Vl!”
Cô đang định bảo đá sức mạnh là của chị hết, chị cứ ăn đi, ai ngờ vừa cúi đầu xuống đã thấy núi đá vơi đi một góc.

Người nào đó, không phải, mái tóc nào đó đã sung sướng ăn lấy ăn để mà chẳng cần cô phải nhắc, với tốc độ như này, chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là chị ta đã ăn sạch nhẵn rồi.
May mà vừa nãy chụp ảnh hết rồi, không thì chả khoe giàu được.
Cô quyết định mặc kệ Sadako, đặt tóc xuống núi đá để nó ăn thoả thích, cô cũng không cuỗm mười nghìn viên đá còn lại bởi cô đã nghĩ kĩ rồi, cô không thể sử dụng đá sức mạnh, thà để Sadako ăn hết cho rồi, Sadako càng mạnh thì kĩ năng chạy thoát thân của cô mới càng khủng hơn.
Trong phòng không có ghế ngồi nên Lâm Xuân ngồi xếp bằng dưới đất, mở WeChat chiêm ngưỡng thành quả lấy le của mình.
Sau khi cô gửi ảnh, mọi người gửi một đống meme khiếp sợ không nói lên lời rồi mới bắt đầu tám chuyện.
Vua Biển: Vãi nhái, nhiều đá sức mạnh thế, em bòn sạch cái trại Miêu à?
Vua Bẩn: Cái số của em mà còn dám khoe của? Cẩn thận chẳng mấy chốc sẽ mất hết đấy.
Lâm Xuân:!!! Anh giỏi lắm, trúng tim đen luôn mà.
Thanh Không: Nhìn không gian thế này, em đang ở phòng tu luyện à?
Trợ lí Đàm: Phòng tu luyện trong truyền thuyết đây à, @Thanh Không, chú vào rồi à?
Thanh Không: Đọc ít tài liệu trên mạng, cộng với khung cảnh trong hình, mà sự thật là Lâm Xuân cũng đang ở trụ sở chính nên chúng ta có thể đưa ra một suy đoán hợp lí.
Vua Biển: Nghe nói tu luyện trong phòng đó thì tỉ lệ lên cấp rất cao.

@Trợ lí Đàm, anh bế quan về rồi mà vẫn ở cấp C, không thì vào phòng đó thử đi?
Trợ lí Đàm: Ông đây mà được dùng phòng tu luyện thì còn cần chú nhắc à?
Thanh Không: Phải có chiến công từ cấp A trở lên mới được sử dụng phòng tu luyện, hoặc là những ai lên cấp cần thêm một phần hai đá sức mạnh, nhưng mà thế phải xếp hàng ít nhất nửa năm trở lên.
Vua Biển: Đệt đệt đệt, Lâm Xuân có chiến công cấp A rồi?
Thanh Không: Di dời bản đồ địa mạch, cứu mười triệu sinh linh, chiến công cấp A quá chuẩn rồi.

Vua Biển: @Trợ lí Đàm, mau nịnh hót Lâm Xuân đi, để con bé nhường cơ hội cho anh.
Trợ lí Đàm: Nín mỏ!
Vua Bẩn: @Vua Biển, ý tưởng thui chột gì vậy, lỡ vào phòng tu luyện mà không lên cấp được thì trợ lí Đàm viện cớ kiểu gì đây.
Vua Biển: Hoá ra là thế!
Thanh Không: Anh cũng chưa nghĩ đến chuyện này.
Trợ lí Đàm: Tiền thưởng tháng này của các chú mất sạch rồi.
Vua Biển: Bọn em còn có tiền thưởng hả?
Vua Bẩn: Em còn chả tìm thấy thẻ lương ở đâu.
Thanh Không: Tiền thưởng một tháng năm trăm tệ.
Vua Biển: Ít vãi, cóc đủ cho em mời gái đi ăn.
Lâm Xuân đọc hết từ trên xuống dưới, vui như trẩy hội, cơ mà hội Vua Biển không quan tâm đến năm trăm tệ tiền thưởng chứ cô thì có nha.

Để ngăn việc trợ lí Đàm thẹn hoá quá giận mà trừ tiền thật nên cô vội lên tiếng: @Vua Biển, nói nhăng nói cuội cái gì đó, trợ lí Đàm là sếp, muốn nịnh cũng phải là em nịnh sếp chứ.

@Trợ lí Đàm, bao giờ ra ngoài em sẽ xử lí chuyện này luôn.
Vua Biển: Coi ẻm ton hót kìa, chậc chậc!
Vua Bẩn: Chậc chậc!
Thanh Không: Chậc chậc!
Tất nhiên cơ hội được sử dụng phòng tu luyện là vô cùng quý giá nhưng thật ra Lâm Xuân không dùng được, thà đưa cho người khác còn hơn.

Cô quen khá ít người dị năng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có các anh ở tổ sáu, hơn nữa trợ lí Đàm bế quan ba lần mà vẫn không lên cấp, đáng thương thật sự.
Trợ lí Đàm: Không cần!!!!!
Trợ lí Đàm sĩ diện mà bị cả tổ sáu ghẹo đến mức này, dù lòng có muốn nhưng vẫn phải từ chối thẳng mặt.

Mọi người trong tổ biết tính của anh nên không ai tiếp tục chủ đề này nữa, ăn ý chuyển sang chuyện khác.
Vua Biển: Thế Trần Sơ đâu rồi?
Lâm Xuân: Đang ở viện nghiên cứu.
Vua Bẩn: Viện nghiên cứu? Cậu ấy đến viện nghiên cứu làm gì?
Lâm Xuân đang định trả lời thì thấy Thanh Không nhắn tin: Trần Sơ vừa mới vượt

qua cấp S, chắc viện nghiên cứu định lấy dữ liệu, đánh giá lại dị năng của em ấy.
Thanh Không thông minh quá, cảm giác cái gì anh cũng biết.
Lâm Xuân xoá dòng chữ mình đã soạn, trả lời hai chữ: Đúng vậy.
Vua Biển: Bao giờ hai đứa về thành phố Tấn?
Lâm Xuân: Em đợi anh Trần Sơ về cùng.
Thanh Không: Có lẽ Trần Sơ không về được đâu.
Cô sững lại: Vì sao ạ?
Thanh Không: Anh đoán vậy.
Vua Biển: Đoán đoán cái gì, phải có lí do chứ?
Thanh Không: Anh đoán trụ sở chính đã có người dị năng vượt qua cấp S từ lâu rồi, bọn họ thành lập một đội quân bí mật, trực thuộc trụ sở chính, chỉ thi hành một số nhiệm vụ đặc biệt.

Vua Biển: Ô vãi, thật hay giả đấy?
Vua Bẩn: Thật.
Vua Biển: !!!! Sao mày cũng biết?
Thanh Không: Em quên xuất thân của Vua Bẩn rồi à? Kể cả là người dị năng cấp S thì cũng sẽ bị thương thôi.

Mà nhà họ Vân lại là dòng họ có những người dị năng hệ mộc mạnh nhất.
Trợ lí Đàm: Mấy chuyện này đừng nên nói ở đây, chúng ta chỉ là tổ chức dị năng cấp ba nho nhỏ, mấy chú cũng chỉ là người dị năng cấp C thôi.
Người dị năng cấp C?
Lâm Xuân: Tổ mình chỉ có mỗi trợ lí Đàm cấp C thôi mà?
Trợ lí Đàm: … Tiền thưởng của cô cũng bay rồi.
Lâm Xuân: !!! Cô nói gì sai chứ?
Vua Biển: Nên anh mới nghĩ Trần Sơ sẽ gia nhập đội quân vượt qua cấp S này, không về nữa sao?
Thanh Không: Có lẽ vậy.
Nếu anh Trần Sơ không về thật, vậy nếu sau này hình phạt tai nạn giao thông lại được kích hoạt, ai sẽ biến cô thành người rối đây? Không thì dùng giấy chữ kí của thần trộm cắp để cướp dị năng nghệ nhân rối gỗ về?
Không phải Lâm Xuân chưa từng nghĩ đến chuyện dùng vật phẩm để chôm dị năng nghệ nhân rối gỗ, nhưng cô sợ mình xui, lỡ trộm nhầm, lấy phải dị năng không gian thì chết.

Dị năng không gian là thứ vô bổ với cô nhưng lại có một vai trò quan trọng với anh Trần Sơ.

Nhỡ cuỗm sai là không trả về được.
Cơ mà không sao, cùng lắm lại phí thêm mảnh giấy chữ kí cho anh Trần Sơ trộm lại là được.

Số anh đỏ như thế, chắc chắn sẽ không lấy nhầm đâu.
Sadako hấp thu đá sức mạnh với tốc độ cực nhanh, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ đã ngốn hết hai mươi nghìn viên đá.

Mái tóc quay về với màu đen suôn mượt, lại bồng bềnh, hoạt bát căng tràn sức sống.

Ngặt nỗi vì ăn nhiều đá quá nên Sadako cần thêm thời gian để tiêu hoá, Lâm Xuân cất mái tóc vào kho hàng, để cho bả tiêu thực.
Buổi chiều, Lâm Xuân đi chơi tới bến ở Đế Đô, ăn đồ địa phương.

Hôm sau còn dậy sớm đi tham quan cố cung, sau đó bấm giờ, quay lại trụ sở chính trước ba mươi phút trước khi bắt đầu phong ấn dịch bệnh.
Trong viện nghiên cứu, Trần Sơ tính giờ ra khỏi phòng huấn luyện.

Khuôn mặt anh tái nhợt đi, ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hỗn loạn, gây ra một loạt báo động từ thiết bị phát hiện năng lượng trong viện nghiên cứu.
“Dị năng của cháu vẫn không ổn định?” Ông Hoa nhìn Trần Sơ bằng khuôn mặt nghiêm túc.
“Không ạ.” Trần Sơ thở hào hển lắc đầu: “Năng lượng trong người cháu tăng lên quá mức sau khi dị năng thăng cấp, rất khó kiểm soát được.”
“Nguyên tố hoá à?” Ông Hoa hỏi.
“Có lẽ thế, nhưng cháu không chắc mình có thể phục hồi như cũ hay không.” Anh đáp.
“Đừng như thế, với thiên phú của cháu cùng với phương pháp tu luyện mà tôi đã dạy, việc kiểm soát hoạt động dị năng không phải vấn đề gì to tát.” Ông Hoa nghi hoặc.
Thanh Không đoán chính xác, mục đích ông Hoa gọi Trần Sơ đến viện nghiên cứu để giúp đỡ Trần Sơ khống chế được dị năng cấp SS, sau đó gia nhập Côn Luân.

Đó là tiểu đội có chiến lực mạnh nhất Trung Quốc, các thành viên đều là thiên tài vượt qua cấp S.
Trần Sơ cúi đầu, gương mặt thất vọng khôn cùng.
Ông Hoa không đành lòng: “Khả năng chuyện này liên quan đến cách thức thăng cấp của cháu, cháu thăng cấp quá nhanh và đột ngột, dẫn đến việc hao hụt tiềm năng trong người cháu.

Cháu về nghỉ đi, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Khuôn mặt Trần Sơ ánh lên sự cảm kích: “Cảm ơn ông Hoa.”
Sau khi ra khỏi viện nghiên cứu, anh rảo bước ra cửa, nhìn thấy Lâm Xuân đang đứng đợi mình.


Anh ém đi hơi thở trên người mình, dị năng hẵng còn bất an bồn chồn bỗng bình tĩnh trở lại, quay về sự dịu dàng và hiền hoà ngay tức thì.
“Em chờ lâu lắm rồi hả?” Anh hỏi.
“Không đâu, em vừa mới đến thôi.” Lâm Xuân thấy nét mặt anh không ổn cho lắm nên hỏi: “Anh ơi, sao mặt anh bợt bạt thế này?”
“Anh bị hao mòn năng lượng.” Trần Sơ đã mất rất nhiều dị năng để phối hợp với việc huấn luyện.
“Thế anh có muốn nghỉ một chút không, hấp thu đá sức mạnh đã nhé?” Cô hỏi.
“Không cần, biến em thành con rối không tốn mấy đâu.” Anh đáp.
“Mặc dù đó là sự thật nhưng sao nghe cứ có cảm giác em vô dụng lắm ý?” Lâm Xuân dẩu môi.
“Anh không có ý đó.” Trần Sơ vội giải thích.
“Em biết mà, nói đùa với anh thôi.” Cô nhìn đồng hồ đếm ngược của hệ thống: “Còn mười phút nữa, mình đi ra trung tâm thương mại đằng kia, đợi em bị đâm xong thì vào ăn tối nhé.”
Đi ăn sau khi gặp tai nạn giao thông, ngoài cô ra chả ai còn như vậy hết.
Trần Sơ không có ý kiến gì, vừa đi theo Lâm Xuân đến trung tâm thương mại vừa nghe cô kể về những gì cô đã làm trong hai ngày hôm nay.

Khi mười phút cuối cùng sắp kết thúc, cả hai tìm một góc chết không có camera, anh mau chóng biến cô thành tượng gỗ.
“Anh đợi ở đây nhé, em đi một lát rồi về.” Bé rối to chừng bàn tay nói xong thì chui vào lùm cây bằng đôi chân ngắn ngủn, chạy ra vỉa hè sau đó hùng dũng lao ra giữa đường.
– Ầm, răng rắc!
Con rối nhỏ bé không còn khả năng bị xe tông nữa, bánh xe lăn qua nó rồi tiếp tục bon bon trên đường, chẳng có cảm giác gì.
Cùng lúc đó, Trần Sơ đang đứng trong lùm cây quan sát nhất cử nhất động của Lâm Xuân bỗng bị một sức mạnh khủng khiếp đập vào người khiến anh văng ra xa, đập người vào vách tường sau lưng.
Cơn đau dữ dội trong người ập đến, anh như thể bị ô tô cán qua người, anh há miệng, nhổ ra một bụm máu.
Thường thì vết thương thế này không khiến anh nôn ra máu, nhưng sau hai ngày huấn luyện, dị năng trong anh đã bị tiêu hao đến mức gần như không còn gì hết, đây là lúc mà anh suy yếu nhất.

Anh ngẩng đầu nhìn ra đường cái với khuôn mặt phờ phạc.
Tai nạn giao thông? Tai nạn của Lâm Xuân chuyển sang mình? Di chứng của dị năng rối gỗ à?
Không biết bản thân đã bị bao nhiêu chiếc xe đâm vào người, cuối cùng nỗi đau cũng qua đi, Trần Sơ biết rằng Lâm Xuân đã thoát khỏi dòng xe, anh nhanh chóng đứng dậy, lấy tay áo màu đen lau sạch vết máu ở khoé môi rồi quay lại chỗ cũ.
“Anh ơi.” Lát sau, bé rối Lâm Xuân chui ra từ lùm cây, vui vẻ nhảy đến trước mặt anh: “Xong rồi, anh biến em về đi.”
Trần Sơ mỉm cười, hoá giải dị năng rối gỗ để cô trở lại hình người.
“Anh ơi, em kể anh nghe, nãy em sợ chết khiếp.” Sau khi biến hình, Lâm Xuân đã hét lên với anh một cách khoa trương.
“Sao vậy, em vẫn còn đau à?” Anh hỏi.
“Không đau ạ, nhưng vì em nhỏ quá, xe tông vào em cũng không chịu dừng lại, nên cứ bị hết xe này đến xe khác nghiền qua người, kinh khủng lắm, em sợ em sẽ bị đè bẹp mất.” Khác với lần trước, xe đâm phải cô sẽ dừng lại ngay lập tức: “Lần sau em phải chọn chỗ nào ít xe mới được, không lại bị cán liên hoàn như thế này luôn.”
“Ừ.” Trần Sơ gật đầu.
“À anh ơi, về khách sạn em trộm dị năng rối gỗ của anh được không?” Lâm Xuân thương lượng.
“Tại sao?” Anh ngẩn ra.
“Em bị đâm ba ngày một lần, khá thường xuyên, lần nào cũng phải làm phiền anh thì không hay cho lắm, nên em muốn trộm dị năng cho nó tiện.” Cô nói ra ý tưởng của mình.
Trần Sơ: “Để lại dị năng đó cho anh được không? Cái này rất hữu dụng với anh, anh cam đoan sẽ biến hình cho em ba ngày một lần, không để em bị đau vì bị xe đâm nữa, anh cũng có thể trao đổi với em bằng vật phẩm khác.

Hơn nữa, em mới chỉ đang cấp F, dù em có cướp dị năng về thì chưa chắc đã dùng được.”
Lâm Xuân ngẩn ngơ, thấy anh nói rất có lí: “Được… Được rồi, không cần phải đổi bằng vật phẩm đâu, anh muốn giữ thì cứ giữ đi.”
Dị năng rối gỗ cũng không có nhiều tác dụng với cô, lí do cô định lấy nó về chỉ vì không muốn làm phiền anh Trần Sơ mà thôi.

Còn cô vẫn tiện lắm, dù sao Sadako cũng luôn tự động định vị Trần Sơ, đến lúc cần dị năng rối gỗ thì bò qua gặp anh là được.
Anh mỉm cười: “Cảm ơn em.”
*
Editor có lời muốn nói:
Soft quá soft, nhất quyết giữ dị năng để mình chịu đau thay em huhuhuhuhuhuhuhuhuhu =(((((
Hết chương 106..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện