Không gian con, thành phố Anh Đào.
Thành phố Anh Đào là một không gian con cấp S, vì hoa anh đào nở rộ khắp nơi nơi nên nó đã được đặt tên như vậy.
Thành phố hiện đang mở cổng đến ngày thứ hai, còn hai tiếng nữa sẽ đóng lại, những người dị năng bị mắc kẹt ở đây đang cố gắng hết sức trong việc giành giật đủ số đá sức mạnh để mở cổng không gian.
Là một không gian con cấp S nên linh thể ở thành phố Anh Đào hung hãn đến lạ, người dị năng không thể lấy đủ đá sức mạnh bằng cách giết linh thể trong vòng hai giờ.
Nếu vẫn muốn rời đi vào lúc này, họ chỉ có thể lấy chúng từ những người dị năng khác.
Thành ra, tại quảng trường trung tâm cũng chính là lối ra của thành phố, mấy trăm người dị năng đang ra sức chém giết lẫn nhau để giành lấy cơ hội trốn thoát.
“Cấp C? Dù gì cũng đếch ra được, khôn hồn nhả đá ra đây, có lẽ mày còn sống thêm được ba hôm nữa.” Một người dị năng cấp A đã chặn một người cấp C lại rồi đòi đá sức mạnh của người ta.
Trong không gian con đẳng cấp cao, tỉ lệ sống sót của người dị năng cấp thấp là cực kì thấp.
Những người cấp thấp có thể thoát ra ngoài chỉ khi nhận được sự giúp đỡ từ đồng đội cấp cao hơn hoặc là phải may mắn đến mức khó tin.
Mà mấy người như thế thì đã rời khỏi không gian con ngay trong ngày đầu tiên rồi.
Những người cấp thấp ở lại đến ngày cuối cùng gần như không thể chạy trốn được nữa rồi.
Bởi vì chỉ cần họ chạy ra cổng, kẻ yếu như họ sẽ trở thành con mồi cho tất cả những người cấp cao.
Vậy nhưng họ chỉ có thể thoát chết khi ra được ngoài.
Thế nên dẫu cơ hội mong manh thì họ cũng phải thử cho bằng được.
Người cấp C bị đàn áp biết mình không vượt qua được kiếp nạn này nên đã ném vật phẩm đựng đá sức mạnh sang.
Đến khi đối phương chạm tay vào món đồ, hắn hét lên: “Nó có vật phẩm cấp S này.”
Vừa nói xong, mọi người quay phắt về phía hai người.
“Mày nói linh tinh cái gì đấy?” Khuôn mặt người cấp A biến sắc.
“Tôi nhặt được vật phẩm cấp S tại phủ thành chủ nhưng bị hắn cướp rồi.” Người cấp C hung ác: “Tao không thoát được thì mày cũng đừng hòng được sống.”
“Tao giết mày!” Người cấp A nóng máu, giơ tay tung chưởng vào người cấp C, anh ta không tránh kịp nên bị hất tung vào tường, rơi xuống đất bất động.
Sau khi giết anh ta, người cấp A quay người định chạy ra cổng, nhưng hắn vừa động chân, tất cả người dị năng mạnh hơn hắn ở xung quanh đã tấn công một cách dồn dập.
Vật phẩm cấp S, xỉa được là vua.
Bị mọi người bao vây tiêu diệt như thế này, người cấp A cũng không thể sống thêm được mấy giây, bị đánh chết ngay tức khắc.
Khi hắn tàn đời, có người dị năng hệ phi hành nhặt được vật phẩm.
Người đó nhanh chóng giơ cao món đồ lên, đồng thời với tay hứng nhưng chỉ lấy được vài viên đá cấp thấp.
“Đệch! Bị lừa rồi!” Người đó vứt vật phẩm chứa đá sức mạnh xuống đất, quay đi tàn sát những người dị năng cấp thấp khác.
Đám người đang định ra tranh cướp thấy vậy lập tức giải tán, tiếp tục săn lùng những người dị năng cấp thấp khác.
Đây là cái bẫy chết người, một chuyện quá đỗi thường tình, nhất là vào thời điểm như thế này.
Người cấp thấp biết chắc rằng mình sẽ phải chết, nhưng trước khi lìa đời sẽ dùng cách này để hãm hại người cấp cao hơn đã cướp đoạt đá sức mạnh của mình.
Nếu thành công thì xem như mình đã báo thù cho bản thân.
Thật ra lúc kẻ đó tri hô, hầu hết mọi người đều biết đó có thể là một cái bẫy nhưng họ chẳng quan tâm, nhỡ đâu là thật thì sao, dù gì gi.ết chết một người cấp cao cũng chỉ mất mấy giây mà thôi.
“Ngu si, còn cho đối phương có cơ hội nói chuyện.” Thậm chí có người còn giễu cợt người dị năng cấp A kia là kẻ dốt nát.
Khác với trận chiến sinh tử ở quảng trường trung tâm, một người mặc áo bào cúng tế màu đỏ thẫm đang bước chầm chậm ra khỏi làn sương màu xám tro rồi tiến vào giữa thành phố.
Người đó chính là đại tư tế.
“Đây là không gian con thứ ba rồi, không biết Trần Sơ có ở đây không?” Đại tư tế hơi sốt ruột, suốt một tháng qua, hắn liên tục di chuyển qua dòng không gian, chính hắn cũng thấy mệt.
Hắn nghe theo tiếng đánh nhau, đi thẳng đến quảng trường trung tâm.
Hắn chẳng buồn để mắt đến xác người rải rác dưới đất, cứ bước dọc qua từng phiến đá nhuốm máu, lia mắt nhìn những người dị năng còn sống.
Không có ở đây.
Đại tư tế mất kiên nhẫn, giơ pháp trượng trong tay lên, cả trăm sức mạnh nguyền rủa tràn ra, ăn mòn cơ thể từng người.
“Dừng tay!” Sự cảm ứng linh hồn được kích hoạt, giọng nói của đại tư tế vang vọng trong thâm tâm của mỗi người, khiến cho bọn họ đình chiến.
Mọi người đồng loạt quay người, hoảng hốt nhìn ra cổng chính, thấy đại tư tế bỗng nhiên xuất hiện.
“Linh thể cấp cao?!” Có người la lên thất thanh.
Người dị năng nào cũng biết trong không gian con có linh thể cấp cao, nhưng không phải đâu cũng có, chỉ rất ít không gian con cấp S mới có mà thôi, kể cả thành phố Anh Đào cũng chẳng thấy tăm hơi.
Ít nhất, theo thông tin trước đó, không ai ở trong thành phố Anh Đào gặp được linh thể cấp cao.
Có chuyện gì thế này? Là do bọn họ không phát hiện ra hay bởi thành phố Anh Đào thăng cấp rồi?
Giờ còn xuất hiện linh thể cấp cao, vậy còn ra ngoài thế nào được nữa?
Chết tiệt, biết thế đã đi luôn cho rồi.
Mọi người mang trong mình những ý nghĩ khác nhau, có người sợ hãi, có người tiếc nuối, cũng có những người muốn tận dụng cơ hội để mở cổng không gian rời đi, nhưng không ai dám di chuyển trước.
“Có ai biết Trần Sơ không?” Đại tư tế thấy mọi người im lặng nên đã lớn tiếng hỏi.
Linh thể cấp cao đến đây tìm người?
Chẳng ai hiểu được suy nghĩ của đại tư tế nên không dám trả lời tuỳ tiện.
Đại tư tế nhìn qua, bao vây một người dị năng đang nói chuyện, khoá sự cảm ứng linh hồn lại, hỏi: “Ngươi có quen Trần Sơ không?”
Người dị năng bị phong toả chợt sững lại, sợ sệt lắc đầu: “Không… Không quen.”
Đại tư tế cau mày, không thấy hắn hành động gì nhưng người dị năng đã hét lên xong ngã gục xuống đất, co giật rồi tắt thở.
Chết? Lời nguyền chết chóc!
“Không biết trả lời à?” Đại tư tế rất bất mãn.
Mọi người không dám đáp lại, chỉ đang tự hỏi Trần Sơ là ai? Người dị năng bị nhắm đến cúi gằm đầu, sợ rằng ngước lên sẽ bị đại tư tế để mắt đến mình.
“Có quen Trần Sơ không?” Đại tư tế hỏi lại lần nữa, còn to tiếng hơn vừa nãy, nhưng xung quanh còn thinh lặng hơn cả.
“Không biết à?” Đại tư tế lại nhăn mày.
“Tiền bối!” Có người không kìm được, cậu sợ nếu không lên tiếng, đại tư tế điên lên sẽ giế.t chết họ bằng lời nguyền.
“Ngươi biết à?” Đại tư tế nhìn người đó.
“Không… Nhưng tôi tìm được.” Cậu định nói không quen nhưng nghĩ đến người dị năng vừa bị lời nguyền sát hại thì đã sửa lời ngay: “Ngài đang tìm người dị năng trên Trái Đất đúng không? Tôi có thể tìm cho tiền bối, đợi tôi về địa cầu, tôi sẽ thăm dò giúp ngài.
Ở Trái Đất, việc tìm người dễ dàng lắm.”
Thông minh quá.
Cậu chàng này chỉ là một người dị năng cấp B, không thể sống sót và rời khỏi đây sau cuộc chiến cuối cùng chỉ bằng sức mạnh của mình.
Cậu đang tận dụng thế lực của linh thể cấp cao, lấy cớ tìm người giúp hắn để thoát ra không gian con một cách hợp lí.
Dù gì cũng phải chết, lỡ mà thành công thì còn cơ hội sống.
Chó chết, sao này mình không nghĩ ra chứ? Một số người dị năng cấp thấp hối tiếc trong âm thầm.
“Việc tìm người trên Trái Đất dễ lắm à?” Đại tư tế hỏi.
“Đúng, quá dễ.” Người dị năng cấp B đáp bừa như vậy, cậu thực sự đã đánh cược tất cả và may mà cậu đã thắng rồi.
“Trái Đất chúng tôi có mạng, thông tin của mọi người đều có thể tìm thấy trên đấy.
Chỉ cần ngài cho tôi biết đặc điểm của người mà ngài muốn tìm, tôi chắc chắn sẽ tra giúp ngài.
Ngài có thể nguyền rủa tôi, nếu tôi không thể tìm thấy người đó, ngài có thể giết tôi bằng lời nguyền ngay tức khắc.”
“Thật không?” Đại tư tế nhìn những người khác.
Bây giờ không ai dám nói láo, cứ gật đầu lia lịa.
“Đã vậy, tất cả các ngươi đi tìm hết cho ta.
Ta muốn tìm một người tên là Trần Sơ, khoảng hai tư hai lăm tuổi, dị năng hệ phong, cấp mười bốn… Theo cách gọi của các ngươi thì chắc là hắn đã vượt qua cấp S, vừa mới rời khỏi trại Miêu.” Cháu ngoại của Miêu Ca Vân từng nói, người ngoài gọi chỗ ở của bọn họ là không gian con: “Ra ngoài tìm hắn, để hắn đến gặp ta.
Nếu hắn không tới trong vòng một tháng, các ngươi sẽ chết hết.”
Nói xong, đại tư tế hoá thành màn sương mịt mù rồi khuất dạng.
Người dị năng đứng sững lại, không ai dám lộn xộn, mãi đến khi có người cấp C len lén chạy ra gần cổng, dùng đá sức mạnh để mở cửa không gian, bấy giờ mọi người mới hoàn hồn, tiếp tục chiến đấu với nhau, tranh giành slot được rời đi sau cùng.
*
Thành phố Tấn, Lâm Xuân vừa mới tắm xong, mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình ngồi trên sofa xem TV, điện thoại trên bàn bất chợt rung lên liên tục.
Cô rời mắt khỏi màn hình TV, cầm máy lên, mở WeChat ra, thấy tổ sáu đang nói chuyện với nhau.
Vua Biển lại gửi tin đồn gì à?
Mặc dù đây là nhóm công việc nhưng tổ sáu ít việc quá trời, đã vậy hai tháng nay thành phố Tấn yên bình vô cùng, không gian con cũng chẳng xuất hiện, vậy nên ngoài lúc phát tiền lương, Lâm Xuân nhắn vào nhóm để thông báo cho mọi người thì cả hội chả nói với nhau câu nào.
Nếu có ai hiện hình, chắc chắn là Vua Biển hóng hớt được lời đồn đại ở đâu đó nên phải chia sẻ cho cả nhóm