Trần Sơ không nói cho Lâm Xuân biết mình sẽ vào Xích Thuỷ, nhưng anh không nói thì nhà nước đã lên tiếng hộ anh rồi, chẳng những vậy, chính phủ còn cố tình đăng tin lên cả trang web chính thức.
Trần Sơ đang ở khách sạn ăn sáng: “…”
Quả nhiên, anh còn chưa ăn hết bánh bao, Lâm Xuân đã nhắn WeChat tới: Anh ơi, anh vào không gian con nào thế?
Trong thông báo trên trang web chính thức, có tổng cộng ba không gian con cấp S, sẽ mở cổng tại Trung Quốc trong vòng bảy ngày tới.
Chính phủ sắp xếp ba tiểu đội tiến vào ba không gian con, hi vọng sẽ tiêu diệt được đại tư tế chỉ trong một lần.
Lâm Xuân không biết Trần Sơ sẽ vào đâu nên mới phải nhắn WeChat hỏi anh để thu thập thông tin về không gian đó trước.
Trần Sơ nhìn tin nhắn mà cứ cau mày mãi, ấn gọi điện cho cô.
“Alo?” Giọng Lâm Xuân khàn khàn, mang theo nét uể oải khi vừa thức giấc.
Anh ngơ ngẩn, cảm giác như tim mình bị mèo cào một cách bất ngờ.
“Em vẫn chưa dậy à?” Anh hỏi.
“Em dậy rồi, dậy rồi…” Đầu dây bên kia vang tiếng loạt xoạt, sau đó là tiếng ho khẽ khàng, giọng Lâm Xuân đã trong trẻo hẳn lên: “Em tỉnh rồi nè.”
“Ừ.” Trần Sơ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của cô, anh cũng không vạch trần: “Em muốn đi với anh đúng không?”
Anh hỏi thẳng như vậy, tối qua anh đã đoán được loáng thoáng ý định của Lâm Xuân, nhưng vì anh không định báo cho cô biết nên cũng không hỏi.
Ngặt nỗi hôm nay chính phủ đã công bố thông tin của cả ba không gian con ra ngoài, nếu cô muốn vào thật thì anh không thể ngăn được, thà rằng hỏi luôn cho rồi.
Lâm Xuân ngẩn ra: “Anh phát hiện ra rồi ạ?”
Trần Sơ thở dài: “Vì sao vậy em?”
Cô cười khúc khích: “Nói ra chắc anh không tin đâu, nhưng em đánh thắng được đại tư tế đấy.”
Ánh mắt anh trợn tròn: “Em thắng được đại tư tế?”
Lâm Xuân: “Biết ngay là anh không tin mà.”
Đâu chỉ Trần Sơ, đến cả cô cũng có tin đâu mà?
Trần Sơ rất hiểu Lâm Xuân, anh biết cô sẽ không lôi những chuyện này ra làm trò đùa, suy ngẫm một lát rồi hỏi: “Em lấy được vật phẩm mới rồi à?”
Lâm Xuân: “Không phải đâu, có sẵn rồi ý, là cái nhẫn anh cướp của Mia đó.”
Anh nhớ ra: “Vật phẩm tráo đổi hả? Em biết cách dùng à?”
Mặc dù vật phẩm dị năng vô cùng quý giá nhưng nếu không biết cách thì không thể dùng được, nếu như gặp phải vật phẩm đặc thù, nhiều khi một hai năm nữa cũng chẳng mở ra được, trừ khi có tổ chức nghiên cứu chuyên biệt, hoặc là có dị năng đặc trưng.
Đúng rồi, dị năng, năng lực của Lâm Xuân là trao đổi vật phẩm nên việc cô biết sử dụng cũng không có gì là lạ.
Lâm Xuân: “Em biết.”
Đợi đến khi em dùng thể nào anh cũng kinh hồn bạt vía cho coi.
“Vật phẩm này có thể trao đổi dị năng của em với đại tư tế, em muốn đổi năng lực cho đại tư tế à?” Trần Sơ suy tư trong thoáng chốc, lắc đầu nói: “Không được, Sadako có thể xuyên không, nếu em đổi dị năng của mình cho đại tư tế, lỡ đại tư tế lợi dụng Sadako để vượt qua kết giới không gian để đến Trái Đất thì sao?”
Đại tư tế dùng Sadako để tới Trái Đất? Chuyện này có khả thi không?
“Không được đâu, với lại sử dụng Sadako phải tốn mười nghìn viên đá lận.” Đúng vậy, dẫu cho Sadako có thể dẫn đại tư tế xuyên không nhưng chưa chắc hắn đã có nhiều đá như vậy.
Trần Sơ câm nín: “Hắn là đại tư tế, là người dân của không gian con, tôn giả cấp mười lăm.”
Lâm Xuân: “Nên là?”
Trần Sơ: “Người có thân phận và địa vị như hắn thường rất giàu.”
Lâm Xuân: “Đúng ha!”
Sao cô lại quên cơ chứ, toà Khoá Hồn dồi dào của cải như vậy thì đại tư tế không chỉ giàu thôi đâu.
Trần Sơ: “Nên em đừng đi, nguy hiểm lắm.”
Lâm Xuân: “Không sao đâu mà, miễn là… Sử dụng thành công vật phẩm trao đổi, dù đại tư tế có vào Trái Đất cũng sẽ chết thôi.”
Sao cô lại tự tin như thế? Anh ngạc nhiên: “Tại sao?”
Cô mỉm cười: “Anh nhớ hồi trước Mia chết như thế nào không?’
Tâm trí Trần Sơ hiện ra hình ảnh gò má trắng hồng của Mia đã trở nên xanh đen ngay tức khắc, anh nói to: “Dịch bệnh.”
Lâm Xuân gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Sơ lặng thinh, anh đã tận mắt chứng kiến đại tư tế chiến đấu với Miêu Ca Vân trong trại Miêu, dịch bệnh cũng từng chảy trôi trong máu thịt anh, vậy nên cách làm của Lâm Xuân chắc chắn sẽ thành công.
Anh hỏi: “Điều kiện trao đổi là gì, cái giá như thế nào? Sức mạnh của em và đại tư tế chênh nhau một trời một vực, khả năng em trao đổi dị năng thành công là bao nhiêu?
Vật phẩm càng mạnh thì cái giá phải trả càng cao, một vật phẩm có thể đổi dị năng của người khác chứng tỏ nó có sức mạnh vô song, Trần Sơ đoán rằng cái giá đấy không thấp chút nào.
Điều kiện? Đương nhiên là phải cầu hôn rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân thấy đau đầu vô cùng, chẳng lẽ lần cầu hôn đầu tiên trong đời của mình lại phải hiến dâng cho boss phản diện? Sao cứ có cảm giác mình xuyên vào tiểu thuyết thế nhỉ?
Tỉ lệ thành công ư, đặc tính của vật phẩm không nói rõ nhưng với sự hiểu biết của cô về các món đồ của mình, không viết khả năng thành công thì chắc chắn sẽ ngon ăn 100%.
Còn cái giá phải trả… Lâm Xuân nghĩ đến việc phải kết hôn tại chỗ trong vòng năm phút mà thấy đầu đau như búa bổ.
Cô nói lung tung: “Trao đổi trong năm phút thôi, sau năm phút là phải huỷ bỏ.”
Ánh mắt Trần Sơ sáng rực: “Anh vào Xích Thuỷ, nó mở cổng lúc mười hai giờ trưa, địa điểm ngay tại Đế Đô.”
Lâm Xuân biết anh đồng ý rồi: “Vâng, đến lúc đó em sẽ tới.”
Sau khi tắt máy, cô nhìn giờ, vội vàng đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng.
Hôm nay thành phố Tấn hạ nhiệt, dường như mảnh đất đã chuyển mùa chỉ sau một đêm, thu qua xuân tới.
“Hắt xì!” Lâm Xuân không kìm được phải hắt hơi một phát, ra đường mà mặc ít quá rồi.
Thôi vậy, mình không ra cổng trường mua đồ ăn ngon nữa, chọn bừa món nào ở ngoài khu chung cư thôi.
Đi xuống tầng, cô cũng lười về nhà thay quần áo nên quyết định đi mua bánh kếp ở cửa hàng ở ngay cổng vào.
Bánh rất bình thường nhưng vì bán ở khu nhà dân nên cũng làm ăn khấm khá, lúc Lâm Xuân đến đã có mấy người xếp hàng.
Cô trả tiền rồi trốn vào siêu thị mini ở bên cạnh, định mua thêm ly sữa đậu nành.
Ai ngờ người đẹp vừa bước vào siêu thị, ống quẻ màu vàng đen bỗng đung đưa, rơi ra một quẻ bói bằng tre.
Sở Liên Thanh, 31 tuổi, bị giết vì nhìn quá kĩ một người trong đám đông!
Bởi vì nhìn kĩ một ai đó trong dòng người mà bị giết, cái loại biế.n thái gì đây?!
Với lại, sao tên Sở Liên Thanh quen thế nhỉ, có vẻ như mình từng gặp ở đâu rồi.
“Lâm Xuân.” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên trái Lâm Xuân.
Cô nghiêng đầu nhìn, thấy một người đàn ông đeo kính nhã nhặn đang ngồi trên chiếc bàn duy nhất của siêu thị.
“Thanh Không!” Lâm Xuân thất thanh.
Đúng rồi, hình như tên thật của Thanh Không là Sở Liên Thanh, vì sao cô lại bảo là hình như, vì chỉ khi tính tiền lương cô mới có thể nhìn thấy danh sách nhân viên của công ty, chứ bình thường toàn gọi nhau bằng biệt danh trên WeChat.
“Trùng hợp quá.” Thanh Không mỉm cười với cô: “Em ở đây à?”
“Vâng, em ở khu chung cư này.” Cô vội đi tới.
“Em ăn sáng chưa, anh mời nhé?” Anh hỏi.
“Không cần đâu, em mua rồi.” Lâm Xuân chỉ ra tiệm bánh kếp ở bên ngoài, sau đó ngồi xuống đối diện Thanh Không: “Sao anh lại ở đây?”
“Đêm qua anh làm việc ở gần đây, đói quá nên vào mua ít đồ ăn.” Anh giải thích.
Anh làm cả đêm sao? Không hề thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, người dị năng thường rất khoẻ, ngoại trừ loại quái thai dùng máu để nguyền rủa người khác như Vua Bẩn, Thanh Không là cảnh sát, chẳng lẽ tối qua ở đây có vụ án nào ư? Quẻ bói vừa nãy không liên quan đến sự kiện này đâu nhỉ?
Sát nhân trốn thoát, Thanh Không canh suốt đêm cũng không bắt được, nào ngờ vô tình gặp trên đường, Thanh Không nhìn hắn thêm lần nữa làm hắn hăm hở xông lên giết người.
Không đúng, Thanh Không là người dị năng, vậy nên hung thủ cũng là người dị năng?
“Anh phát hiện ra…” Lâm Xuân nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bọn cô thì mới thì thầm hỏi: “Tà năng à?”
Thanh Không ngước lên nhìn cô: “Sao em lại hỏi vậy, em thấy người như thế ở gần chỗ em à?”
Cô lắc đầu.
Thanh Không: “Không có gì đâu, là vụ án bình thường thôi.”
Nghĩa là chuyện này không liên quan đến vụ án? Lâm Xuân lười suy đoán, cô đang định nói thẳng cho anh nghe thì siêu thị bỗng đông khách hẳn lên nên cô quyết định kéo Thanh Không còn chưa ăn xong bữa sáng ra ngoài.
Tay anh vẫn đang cầm nửa miếng bánh sandwich cắn dở: “Sao thế?”
Cô nói thẳng: “Anh sắp gặp xui rồi!”
Thanh Không nghẹn lời: “Mới sáng ngày ra đã rủa anh rồi.”
Lâm Xuân vội la lên: “Em không nguyền anh đâu mà anh xui thật đấy, nguy hiểm lắm, có người muốn giết anh.”
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Lời nhắc của hệ thống xuất hiện, quả nhiên không phải người