Dịch bệnh?
Dịch bệnh ngủ đông theo Miêu Ca Vân rồi cơ mà? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Thế giới này…
Đầm Nước nhìn ra sau lưng, cách đó không xa là kết giới không gian.
Thành phố Xích Thuỷ của hắn đã từng mênh mông vô ngần, vậy mà giờ lại chật hẹp như thế này.
Khi nhìn thấy Hổ Kình, hắn tưởng rằng thế giới đã khôi phục, Hổ Kình là thế hệ sau của Xích Thuỷ nên hắn không tiêu diệt, chừa mạng sống cho cậu.
Sau đó hắn đánh thêm mấy người nữa, thấy vùng biển không còn dân, chỉ còn một số linh thể yếu ớt, hắn cảm giác được vùng nước bị cắt đứt nên mới mất đi sự sống.
Hắn bước ra khỏi mặt nước, mãi đến thời khắc này, hắn mới dám khẳng định rằng, thế giới của hắn đã lụi tàn rồi.
Thầy chiêm tinh, thế giới mới mà ngươi nói đến đâu rồi?
Đầm Nước không quan tâm đến bệnh dịch đang tấn công mình, để mặc nó tràn lên cánh tay, thoáng chốc đã lan đến cổ.
Trần Sơ đã bay đến ngay khắc Lâm Xuân cầu hôn, không, phải là lúc dịch bệnh được chuyển giao, anh đã bay tới bên cô rồi.
– Lâm Xuân…
– Nóng quá!
“Sao cơ?” Anh đang muốn kiểm tra tình trạng của Lâm Xuân, bỗng nhiên có một hơi nóng khủng khiếp trào ra từ người cô, tựa như núi lửa sắp phun trào, thề phải thiêu đốt thế giới bằng dung nham của mình.
“Nóng quá, nóng quá, nóng quá.” Người Lâm Xuân chợt đỏ bừng lên, quần áo của cô bị đốt cháy, thoáng chốc đã hoá tàn tro.
Hơi nước bốc lên từ bên dưới tràn ngập khắp nơi, chỉ trong chốc lát, vùng nước đã sôi sục, tạo thành màn sương mù trên mặt biển.
“Lâm Xuân!” Trần Sơ vừa mới chạm vào cô, quần áo anh cũng bị cháy theo, ngón tay xám đen lại.
Anh nghiến răng, cơ thể nguyên tố hoá thành cơn cuồng phong bay đi bay lại trên biển để hạ nhiệt giúp cô.
“Hình như có gì không đúng? Đây là dị năng của cô ấy à?” Phi Sương nhận ra điều khác thường nhưng lại không chắc lắm, chỉ đành hỏi Thanh Không đang đứng bên cạnh.
Thanh Không nhìn Lâm Xuân chằm chằm, hơi nước ở trong mắt anh là một ngọn lửa rực rỡ như ánh mặt trời.
“Trong người Lâm Xuân có đồ!” Thanh Không rống to về phía biển: “Trong tim con bé.”
Trần Sơ hoá thành hình người, nhìn vào ngực Lâm Xuân.
Ở trong tim, nhưng phải lấy ra kiểu gì?
“Lấy bằng cách nào?” Trần Sơ hỏi Thanh Không.
Nét mặt Thanh Không cau lại, nếu anh biết phương pháp thì đã nói ngay lúc nãy rồi.
“Anh đứng trông Hổ Kình, tôi đi hỗ trợ.” Phi Sương cũng chạy ra biển, định đóng băng mặt nước như lúc trước.
Nhưng bây giờ đại dương hệt như nồi nước sôi khổng lồ, tảng băng cô vừa mới hình thành đã tan ra ngay tức khắc.
Phi Sương chết sững, cô rất hiểu dị năng của mình.
Cô có thể làm đông nước nóng, thậm chí dập tắt được cả một cái lò đang cháy.
Vậy mà bây giờ cô không thể đóng băng nồi nước sôi này.
Chỗ cô đứng cách nhóm Trần Sơ một đoạn, nếu cứ thế này thì dù có qua cô cũng chẳng giúp được gì.
Nhưng cô lại không cam lòng nếu cứ buông xuôi như vậy.
Cuối cùng, Phi Sương cắn răng, dị năng băng tuyết trong người tràn ra, phóng vụt lên trời.
Thanh Không chỉ thấy không khí xung quanh tụt xuống không độ, còn có những bông tuyết rơi từ trên trời xuống.
“Vô dụng.” Đầm Nước ngẩng đầu nhìn tuyết giăng kín màn trời, giơ bàn tay chưa bị dịch bệnh xâm chiến lên đón tuyết.
Ngặt nỗi những bông tuyết chưa rơi vào tay hắn đã bị bốc hơi thành sương khói.
Đầm Nước thất vọng thở dài, lâu lắm rồi hắn không được nhìn thấy tuyết.
– Nóng quá, nóng quá!
Trần Sơ bỗng ôm lấy Lâm Xuân, cả hai cùng chìm xuống biển.
“Vô ích thôi.” Đầm Nước không ngăn cản mà chỉ im lặng nhìn hai người rơi xuống nước.
Dưới đáy biển, Trần Sơ ôm Lâm Xuân như thể đang giữ một quả cầu lửa khổng lồ, cơ thể anh bị biến thành gió mấy lần do hơi nóng bốc lên.
Nhưng dù có thể nguyên tố hoá, người anh cũng bị bỏng đến nỗi nổi mụn nước li ti.
“Lâm…” Anh vừa mở miệng đã bị nước sôi tràn vào làm anh bị sặc, giờ anh mới nhận ra rằng, cả hai không thể nói chuyện với nhau vì không có kết giới bao bọc.
Anh đã thử dùng kĩ thuật của nghệ nhân rối gỗ để biến Lâm Xuân thành con rối, nhưng dị năng của cô bây giờ mạnh hơn anh quá nhiều nên anh không thể làm vậy với cô được.
Phải làm sao đây?
Trần Sơ ép mình phải bình tĩnh lại.
Lâm Xuân thành ra thế này, đối phương cũng dính phải dịch bệnh, vậy nên năng lượng nóng rực khủng khiếp ấy thuộc về người đó.
Lâm Xuân đã tráo đổi nó bằng vật phẩm?
Anh nghĩ ngay đến điều này nhưng anh không dám chắc, bởi vì cũng có thể đối phương nhận ra sự nguy hiểm của Lâm Xuân nên mới tấn công cô.
Cơ mà dù thế nào đi nữa, anh cũng phải thử một lần.
Anh đã lấy vật phẩm tráo đổi từ Mia rồi đưa cho Lâm Xuân nên anh nhận ra nó.
Anh nhìn theo ngón tay cô, quả nhiên trông thấy chiếc nhẫn bạc đó.
Anh sờ cái nhẫn rồi gỡ xuống.
Ngay khi chiếc nhẫn được tháo ra, sức nóng kinh khủng bỗng tan ra, Lâm Xuân sắp bị “nướng chín” cũng dần “nguội” xuống, làn da lại trắng nõn nà, dịch bệnh xanh đen quay về với cô, cuối cùng ngưng tụ thành chiếc vòng nằm trên cổ tay cô.
Trần Sơ thở phào nhẹ nhõm, anh đoán đúng rồi.
Anh siết ghì Lâm Xuân vào lòng mình, muốn bế cô bay ra ngoài nhưng anh chợt nhận thấy một thứ mềm mại chưa từng có đang nằm trong vòng tay mình.
Anh sực ra, gương mặt ngượng ngùng hẳn lên, vội vàng nhắm mắt lại, cởi áo khoác của mình rồi choàng lên người Lâm Xuân, bấy giờ mới bế cô ra khỏi biển.
Cùng lúc ấy, trên mặt biển, dịch bệnh sắp chiếm cứ toàn bộ cơ thể Đầm Nước bỗng rời đi, hắn cũng không hề kìm nén cảm xúc, ánh mắt điềm tĩnh nhìn chăm chăm ra biển.
Ngay sau ấy, Trần Sơ bế Lâm Xuân đang hôn mê xuyên qua mặt nước, quay về bờ.
Thanh Không chạy tới, đánh giá Lâm Xuân bằng đôi mắt chân thực, anh nhìn vào tim cô trước: “Lấy ra rồi à?”
Sau đó, anh nhìn xuống cổ tay cô, một hình xăm màu xanh đen?
Đó là…
Thanh Không nhíu mày, đây không phải hình xăm bình thường, bởi vì anh nhìn thấy một sức mạnh cực kì kinh khủng ẩn sâu trong đấy, giống hệt với thứ xanh đen trong cơ thể người đàn ông vừa rồi.
“Thực lực chênh lệch quá, ra khỏi Xích Thuỷ trước đã.” Phi Sương nói quả quyết.
Sức mạnh của đối phương vượt xa những gì mọi người dự đoán, thậm chí còn đi quá cả ước tính của trụ sở chính, ba người cấp SS không thể đánh thắng được.
Nếu đại tư tế cũng khủng như thế, vậy thì rắc rối rồi đây.
Cô phải về trụ sở chính và thông báo tình hình cho mọi người biết, cả đội Côn Luân phải vào thì mới có thể chinh chiến được.
“Đúng.” Thanh Không gật đầu.
Tất nhiên là phải đi ngay bây giờ, nhưng vấn đề là đối phương sẽ cho chúng ta chạy thoát sao?
“Anh dẫn Lâm Xuân đi, em ngăn hắn lại.” Nói xong, Trần Sơ biến thành lốc xoáy, cuốn theo sóng biển và cát bụi, che kín tầm nhìn của đối phương.
Sau đó không cần nói thêm gì, Phi Sương bếch Hổ Kình, Thanh Không cõng Lâm Xuân, cả hai chạy nhanh ra ngoài.
Trần Sơ không thể cản được lâu, điều duy nhất mà bọn họ có thể làm bây giờ là chạy xa mỗi người một hướng.
Đầm Nước nom cát bụi phủ kín trời, hắn đặt chân lên mặt nước, đi ra bờ chỉ trong đúng một bước.
Dường như hắn có thể nhìn thấu cơn bão cát này, cứ thế đi thẳng về phía Lâm Xuân.
Rõ ràng người muốn chạy trốn thật nhanh là Phi Sương đang khiêng Hồ Kình đi, vậy nhưng hắn chẳng hề quan tâm mà cứ chăm chăm đi ra chỗ Lâm Xuân với mục đích rõ ràng.
Trần Sơ vung giáo, cơn bão tập trung sau lưng Đầm Nước, tung chưởng vào người hắn.
Đầm Nước quay người, một tay cầm chặt cây giáo, lôi luôn Trần Sơ đương trong trạng thái nguyên tố hoá ra ngoài.
Trần Sơ kích hoạt sức mạnh không gian, dịch chuyển sang đầu bên kia của Đầm Nước, cuồng phong hoành hành, cuốn lấy Đầm Nước rồi bay lên trời.
Thanh Không không dám ngoảnh mặt lại, ôm Lâm Xuân chạy vụt ra ngoài.
Đầm Nước không hề hoảng hốt khi bị cơn lốc kéo lên giữa không trung, hắn đập tay phải xuống nước.
Một đợt sóng lớn nổi lên, che mờ ánh nắng mặt trời, như một cơn sóng thần hướng về bờ biển.
Thanh Không hoảng sợ quay đầu lại, sau