Trần Sơ biết nhà của Đường Thiên Nguyên, anh lớn lên ở Đế Đô, mặc dù ông ta ghét anh nhưng lại phải nuôi anh, hơn nữa Đường Lam Nguyệt cũng thích anh, thi thoảng rủ anh đến nhà chơi nên anh chẳng lạ lẫm gì với ngôi nhà của ông ta.
Dị năng không gian cấp SS được Trần Sơ sử dụng nhuần nhuyễn, đầu bên kia lối đi đã ở trong sân nhà Đường Thiên Nguyên.
Anh nhìn xung quanh, tiện tay ném Đường Thiên Nguyên kiệt sức vào sân.
Bấy giờ, ông ta hệt như con heo đợi người ta làm thịt mình, tuyệt vọng căng tràn, thậm chí còn chả xin tha được, bởi vì vốn liếng của ông ta đã bị người đàn ông đeo kính mặc áo tắm có dị năng kì lạ phơi bày ra hết thảy.
Đường Thiên Nguyên chưa từng thấy dị năng nào kinh khủng nào như vậy, đối phương không cần dõi thẳng vào mắt, còn chẳng cần đặt câu hỏi mà chỉ cần nhìn ông là biết được tất cả.
Ngay cả mật khẩu mà anh ta cũng đọc được, đấy là điều khiến Đường Thiên Nguyên hoảng sợ nhất, bởi vì khi ở trước mặt anh ta, ông còn không hề nhớ đến mật mã của mình.
Trần Sơ lại quen biết một người lợi hại như vậy, xem ra cậu ta đã bắt đầu “thanh toán” mình từ rất lâu rồi.
“Lam Nguyệt còn bảo cậu lương thiện, đúng là loại lòng lang dạ sói.” Đường Thiên Nguyên nhìn Trần Sơ đầy oán độc.
Anh liếc ông ta, cái người vừa nãy còn ra vẻ sa sút, thế mà giờ đã cứng cựa rồi, thấy mình không sống được nữa nên bất chấp tất thảy.
“Ông đang nhắc nhở tôi người ông quan tâm nhất là Lam Nguyệt à?” Trần Sơ nhướng mày.
“Trần Sơ!” Nghe thấy tên con gái, Đường Thiên Nguyên vùng lên: “Tôi không tốt với cậu nhưng từ nhỏ đến giờ Lam Nguyệt chỉ thích cậu, nó có bao giờ đối xử tệ với cậu không hả?”
“Ông đang nói với tôi về lương tâm đấy à?” Trần Sơ cười: “Ông vừa mới mắng tôi là thằng lòng lang dạ sói mà giờ lại nhắc đến lương tâm với tôi?”
Đường Thiên Nguyên bị vặc lại mà á khẩu, bỗng chốc gương mặt tái ngắt lại, cứ trắng bệch ra như thế, mãi không nói thành lời.
Trần Sơ lắc đầu, đi vào phòng ông ta.
Thực ra có những lúc anh không thể hiểu được suy nghĩ của loại người như ông ta.
Rõ ràng mình đã gây ra chuyện động trời nhưng lúc nào cũng dạy con phải hiền lành tử tế.
Rõ ràng mình mới là kẻ rắp tâm làm hại người khác, nhưng lại hi vọng nạn nhân của mình là người thiện lương.
Có lẽ đây là một cách hành hạ người lành.
Thanh Không miêu tả cực kì chính xác, Trần Sơ chạy thẳng vào phòng ngủ của Đường Thiên Nguyên, tìm thấy áo vest giấu vật phẩm, lấy được tinh thể truyền thừa một cách suôn sẻ.
Ấy là tinh thể màu xanh ẩn chứa năng lượng hệ phong.
Khi chạm vào, Trần Sơ cảm nhận được một nguồn sức mạnh dịu dàng hết đỗi, êm ái tựa như cơn gió trong buổi sáng ngày xuân.
Anh ngẩn ngơ, sững lại trong vô thức, bốn năm giây sau mới hoàn hồn, cất di sản tinh thể vào kho chứa vật phẩm của mình rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong sân, Đường Thiên Nguyên không chạy trốn, Trần Sơ cũng không trói ông ta nên lúc ra ngoài anh còn hơi ngạc nhiên vì thấy ông ta vẫn ở đó.
Anh còn tưởng Đường Thiên Nguyên thể nào cũng làm chuyện gì đó, dù không trốn thì ông ta sẽ nghĩ cách để thông báo cho mọi người.
Dẫu gì đây cũng là nhà ông, rất dễ cho ông táy máy tay chân.
Ông ta sợ vì câu nói vừa nãy của mình ư, sợ mình xử cả Đường Lam Nguyệt?
Đường Thiên Nguyên thấy Trần Sơ đi ra, nghiến răng hét lên: “Nếu muốn thì giết đi, tôi không tránh, cậu đừng làm gì Lam Nguyệt.”
Anh im lặng nhìn ông trong thoáng chốc, mặc dù anh không thích Đường Thiên Nguyên, nhưng với Đường Lam Nguyệt thì ông ta vẫn là một người cha tốt.
Anh sinh ra đã là trẻ mồ côi nên hồi nhỏ anh vô cùng hâm mộ Đường Lam Nguyệt, thậm chí anh còn nghĩ rằng nếu bố mẹ mình ở đây, có lẽ sẽ thay đổi được thái độ hằn học mà ông ta dành cho mình.
“Cứ một tiếng lại thiết lập một lần, ông không ngủ à?” Trần Sơ chợt hỏi.
Nó nhớ ra rồi!
Trước khi Trần Sơ hỏi câu này, Đường Thiên Nguyên vẫn còn ôm tâm lí ăn may, bởi vì video mà ông cài đặt sẽ tự động đăng lên mạng sau mấy phút nữa, nhưng hình như cậu ta đã hoàn toàn quên mất chuyện này, sau khi tới nhà chỉ chạy vào lấy tinh thể truyền thừa rồi đi ngay.
Ông còn nghĩ, chỉ cần trì hoãn mấy phút, đến khi video được đăng tải, đội trưởng Quan sẽ biết thân phận của Trần Sơ, kết hợp với cái chết của mình, bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ con gái mình chu toàn.
Ngặt nỗi, bây giờ Trần Sơ đã nhớ ra rồi.
“Hay vì tôi ở Đế Đô khiến ông ăn không ngon ngủ không yên?” Trần Sơ hỏi.
Đường Thiên Nguyên không trả lời, nhưng đôi mắt ông run rẩy mãi không ngừng đã bộc lộ sự hoảng loạn của ông.
Ông rất sợ, từ khi Trần Sơ lên cấp SS, ông vẫn luôn sống trong nỗi hoảng loạn, ông biết mình không đánh được Trần Sơ nên chỉ có thể dùng thủ đoạn này để cho mình thêm cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây làm Trần Sơ thấy hơi buồn cười, anh tưởng rằng người như Đường Thiên Nguyên thì sẽ hếch mặt lên trời mà sống, nhưng chẳng ngờ đó chỉ là một trò hề.
Anh giơ tay, dị năng trong người dâng trào, Đường Thiên Nguyên chợt nhắm mắt lại, đợi Trần Sơ ra đòn cuối cùng nhưng chờ mãi cũng không thấy nỗi đau ập đến.
Chốc sau, ông lặng lẽ mở mắt, trong sân đã không còn bóng người của Trần Sơ.
Đi rồi?
Đường Thiên Nguyên ngạc nhiên đến sững sờ, sau đó lảo đảo, ngã khuỵu xuống đất.
Kí túc của trụ sở chính.
Lâm Xuân đang ngồi xem TV trên sofa, bỗng dưng có hành lang không gian xuất hiện trước mặt cô, một bóng hình vậm vạp bước ra ngoài, đi cùng anh còn có món gà rán thơm phức.
“Gà rán.” Sự niềm nở mà cô dành cho đồ ăn còn hơn hẳn người nào đó vừa mới đi xa về.
Trần Sơ để cô lấy gà, thậm chí còn chu đáo đưa trà sữa cho cô.
Trong lúc đợi món, ở bên cạnh có một quán trà sữa nên anh đã mua một ly mang về, bởi anh nghĩ rằng cô sẽ thích.
– Có cả trà sữa nữa luôn, anh ơi anh tốt quá.
Anh nín thinh, mua có ly trà sữa đã là người tốt rồi, con gái bây giờ dễ chiều quá.
Lâm Xuân ăn hai miếng gà rồi mới hỏi Trần Sơ: “Anh lấy được di sản tinh thể rồi à?”
“Ừ.” Nói xong, Trần Sơ lấy tinh thể từ vật phẩm trữ đồ, cho Lâm Xuân xem.
Di sản tinh thể khác loại bình thường, không có nhiều năng lượng dao động, nếu không được dò xét có chủ đích, người ngoài sẽ không phát hiện ra, cho nên anh cũng không sợ bị thành viên đội tuần tra phụ trách trông coi hai người đánh hơi được.
Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân nhìn thấy tinh thể truyền thừa, cô cầm trong tay nhìn một lúc: “Nó đây hả, không có gì khác thường luôn.”
Nếu Trần Sơ không nói cho cô biết đây là di sản tinh thể, cô còn tưởng nó chỉ là món đồ thủ công làm bằng pha lê bình thường.
“Em không nhận thấy sao?” Trần Sơ ngạc nhiên nhìn cô.
“Dạ?” Lâm Xuân không hiểu.
“Gió.” Anh tả lại cảm nhận của mình vào lần đầu cầm tinh thể trong tay: “Một làn gió rất nhẹ nhàng.”
Cô lắc đầu: “Em cầm thì thấy không có gì lạ cả.”
Trần Sơ bất ngờ, lấy lại tinh thể trong tay cô, mà khi chạm vào nó, một cơn gió khẽ thoảng qua mái tóc anh.
Lâm Xuân sửng sốt: “Gió này… Đặc biệt quá.”
Đúng là có gió thật, ngay khi Trần Sơ cầm tinh thể, một luồng gió hết đỗi êm ái bất chợt hiện ra.
Cô không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào bởi vì cô cảm thấy dường như cơn gió ấy hiểu được nhân thế, mang theo nét dịu dàng của con người.
Cô nghĩ đến mẹ của Trần Sơ, suy đoán: “Có lẽ đây là thứ mẹ để lại cho anh nên chỉ anh cầm vào mới có gió?”
Mẹ anh là chủ nhân của gió ở Vòm Trời, nếu di sản tinh thể là thứ phong chủ truyền lại cho anh, vậy sự khác thường này không kì lạ chút nào.
Trần Sơ vô thức siết chặt tinh thể trong tay mình.
Trước đó, anh không thấy trận gió ấy có gì đặc biệt, vì đây là di sản tinh thể hệ phong nên có gió cũng không phải điều bất thường.
Vậy nhưng vào thời khắc này, anh sực nhớ ra lúc ở khách sạn, Thanh Không đã tiết lộ một thông tin.
Thanh Không nói, tinh thể truyền thừa hệ phong vẫn còn suy nghĩ sót lại, đó là thứ khiến Đường Thiên Nguyên không thể động vào anh.
Chẳng lẽ…
“Anh về phòng trước.” Trần Sơ nói với Lâm Xuân rồi bước vào phòng ngủ.
Trụ sở chính cho hai người ở trong căn nhà có một phòng khách và hai phòng ngủ, thậm chí còn có cả phòng bếp.
Lâm Xuân ăn hết miếng gà trong tay, ngẫm nghĩ một lát rồi tắt TV đi vào phòng ngủ bên ngoài.
Trong phòng, Trần Sơ nhìn giờ, năm giờ hai mươi phút, lúc anh đi gặp Đường Thiên Nguyên mới hơn năm giờ, dựa theo thời gian mà Thanh Không đọc được, đáng lẽ lúc này video mà Đường Thiên Nguyên cài đặt tự động đăng đã phải xuất hiện trên mạng rồi mới phải.
Tuy nhiên giờ lại chẳng thấy gì cả.
Khi rời khỏi nhà họ Đường, anh không bắt Đường Thiên Nguyên phải xóa video, không phải vì anh quên