Lâm Xuân tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô nằm trong chiếc chăn mềm mại trải qua một đêm say giấc nồng.
Đây là nhà trọ à?
Lâm Xuân nhìn xung quanh, nhận ra đây là nhà dành cho nhân viên mà trụ sở chính đã chuẩn bị cho cô và Trần Sơ.
Nhưng lúc trước cô đang ở trong phòng họp đợi trưởng ban Quan hẹn gặp cơ mà, sao lại về nhà thế này?
Cô nhìn giờ, thấy đã là sáng hôm sau nên vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
“Em dậy rồi à?” Đúng lúc Trần Sơ bước từ ngoài cửa vào, trong tay còn cầm đồ ăn sáng.
“Hôm qua em về nhà kiểu gì thế ạ?” Lâm Xuân yên lòng khi nhìn thấy anh, cô chỉ tò mò hỏi như vậy.
Trần Sơ nghe thế, nét mặt gượng hẳn đi: “Hôm qua em ngủ say quá, anh không gọi em dậy nên dùng dị năng đưa em về.”
Lâm Xuân chỉ buột miệng hỏi như vậy, sau khi nhận được đáp án cũng không tra hỏi nữa mà gật đầu, nhìn bữa sáng trong tay anh: “Có món gì thế ạ?”
Tuy rằng lúc bị mắc kẹt trong cũi băng cô cũng không phải nhịn đói, nhưng hai ngày rồi cô chưa được thưởng thức bữa ăn nóng hổi nào.
Trần Sơ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không hỏi nhiều, mặc dù hôm qua anh đã dùng dị năng để bao bọc Lâm Xuân nhưng đó chỉ là cách khiến cô không bị tỉnh giấc.
Thành thử, anh chỉ sử dụng dị năng để ôm lấy cô, giúp cô lơ lửng và không cảm nhận trọng lực, chứ thực tế là anh đã tự mình bế cô về.
“Có bánh bao, cháo thịt trứng muối, trứng luộc nước trà, ngô, có cả sandwich…” Trần Sơ vội đặt bữa sáng lên bàn ăn ở phòng khách: “Nhà ăn của trụ sở chính nhiều món lắm, anh lấy mỗi thứ một ít.”
Anh nghĩ lại, sợ Lâm Xuân không thích ăn nên nói thêm một câu: “Nếu em muốn ăn món khác thì để anh đi mua.”
“Không cần đâu, em ăn được hết mà.” Lâm Xuân không kén ăn, huống chi mấy hôm nay cô chưa nhìn thấy đồ chín, giờ nó có nóng phỏng lưỡi thì cô cũng yêu.
Trần Sơ cũng chưa ăn gì, cả hai ngồi xuống ăn sáng với nhau, vừa ăn vừa ôn chuyện hôm qua.
“À đấy, anh nộp bão tuyết cho trụ sở chính rồi ạ?” Lâm Xuân hỏi.
“Anh vẫn đang cầm.” Trần Sơ không đợi cô hỏi thêm mà chủ động giải thích: “Trưởng ban Quan bảo anh giữ sẽ an toàn hơn.”
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Cũng phải, anh lên cấp tôn giả rồi, ai có thể cướp đồ của anh được nữa.”
Nếu như hồi trước trụ sở chính hẵng còn e ngại về Trần Sơ thì hết thảy đã tan biến sau trận chiến ngày hôm qua rồi.
“Vậy bây giờ trụ sở chính định làm gì ạ? Bao giờ mình qua nước D nhận lũ lụt?” Thật ra nếu không quá mệt, Lâm Xuân rất muốn đến nước D một chuyến.
Vật phẩm khải huyền gây ra quá nhiều tác hại, nếu để nó hoạt động càng lâu thì Trái Đất càng nguy hiểm.
Hơn nữa bây giờ bọn họ còn thiếu mỗi lũ lụt, sau đó chỉ cần vào trại Miêu lấy bệnh dịch là có thể gom đủ năm vật phẩm, và cuối cùng sẽ lấy được chiến tranh.
Tuy trông có vẻ đơn giản nhưng bọn họ chỉ còn một tháng.
Không, còn hai mươi chín ngày thôi.
Mặc dù thủ lĩnh Lửa Xanh đã qua đời, vật cản lớn nhất của bọn họ đã biến mất, nhưng chưa thu thập được đủ sáu vật phẩm thì Lâm Xuân vẫn không an lòng.
“Mình chưa đi lấy lũ lụt vội.” Trần Sơ nói.
“Dạ?” Lâm Xuân hoảng hốt nhìn Trần Sơ, không sang nước D nghĩa là không định thu hồi vật phẩm rồi.
“Chiến tranh, dịch bệnh và hạn hán vẫn chưa được kích hoạt.” Không tính đến hai cái đầu tiên, hạn hán còn đang nằm trong tay trưởng ban Quan, dĩ nhiên anh sẽ không cho phép hạn hán được khởi động ở đây.
“Chuyện này liên quan gì đến việc đi lấy lũ lụt?” Lâm Xuân không hiểu.
“Phải kích hoạt ba vật phẩm, nhưng phải làm ở đâu, nước nào sẽ làm?” Trần Sơ giải thích: “Nghĩ chủ quan thì tất nhiên không ai mong cả ba món đồ sẽ bị đặt hết ở nước mình.
Nhưng nhìn một cách khách quan, bắt buộc phải mở cả ba vật phẩm ra, vậy nên nhất định phải có khu hi sinh.
Trưởng ban Quan không hi vọng ba thứ này sẽ được hoạt hóa ở đây, cũng không muốn phải lãng phí quá nhiều thời giờ vào chuyện này, dù gì mình cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Lâm Xuân hiểu điều này, có bao nhiêu quốc gia trên thế giới mà có tổng cộng sáu vật phẩm tai họa, nhưng hai trong số đó đã xuất hiện ở nước mình.
Dẫu rằng bọn cô đã hóa giải mối nguy hiểm của bản đồ địa mạch nhưng đúng là bão tuyết đã bị hoạt hóa ở Trung, gây ra vô vàn những khó khăn.
Về tình về lí, những vật phẩm khác không nên được kích hoạt ở đây nữa.
“Vậy nên trưởng ban Quan và một số lãnh đạo khác nghĩ rằng không đi lấy lũ lụt sẽ có lợi cho việc lựa chọn nơi khởi động ba món đồ còn lại.” Trần Sơ nói.
Lâm Xuân ngẩn người, thoáng chốc đã hiểu ra tất thảy.
Đây là tình thế bắt buộc, không thể không tiếp nhận.
Mà những nơi ấy sẽ phải chịu ảnh hưởng từ vật phẩm giống như lũ lụt.
Thủ lĩnh Lửa Xanh đặt lũ lụt ở nước D bởi hắn để mắt đến con sông băng qua hàng chục quốc gia, có khả năng hấp thu năng lượng Trái Đất một cách tối đa và hiệu quả nhất.
Hiện tại, lũ lụt đã ập đến được ba ngày, đã có một đến hai vùng bị ảnh hưởng, có lẽ cũng chỉ mới lan từ nước D sang các nước lân cận mà thôi.
Vì vậy, đối với những nước nằm dọc trên con sông này, chỉ cần lũ lụt chưa ngừng thì thiên tai sẽ kéo dài mãi.
Bấy giờ, nếu được thông báo chỉ khi nào kích hoạt ba vật phẩm còn lại thì mới ngăn chặn được hiểm họa này, như vậy các nước sẽ tự đưa quyết định.
Làm vậy thì những bên khác cũng sẽ đồng tình, dù sao chỉ cần vật phẩm không ở nhà mình thì không có vấn đề gì hết.
Mặc dù có vẻ bất công nhưng đây là cách giải quyết hữu hiệu nhất hiện giờ.
Hơn nữa, mọi chuyện trên thế giới không có công bằng tuyệt đối, nhìn từ một góc độ khác, nếu Trung không nắm vững phương thức ngăn chặn vật phẩm và Lâm Xuân có thể tìm ra lũ lụt thì những vùng đất ấy sẽ chỉ tiếp tục hứng chịu thảm họa, và kết cục sẽ không tốt hơn việc tiếp nhận các vật phẩm tai họa khác là bao.
“Vậy bọn mình phải làm gì tiếp?” Lâm Xuân hỏi.
“Nghỉ ngơi, đợi mọi người bàn bạc xong xuôi.” Trần Sơ ngừng lại, bổ sung thêm một câu: “Không quá lâu đâu.”
Hôm qua khi rời khỏi văn phòng của trưởng ban Quan, anh đã nghe thấy trưởng ban đang thu xếp bố trí hội nghị, thời gian bắt đầu vào lúc hai giờ sáng, nếu nhanh thì có lẽ bây giờ đã có kết quả rồi.
“Vâng.” Lâm Xuân không hỏi lại, cúi đầu yên tâm ăn sáng.
Sau bữa sáng, Lâm Xuân mở điện thoại ra lướt một lúc, thấy inbox tổ sáu im như thóc, thậm chí mấy hôm nay còn không có tin nhắn gì mới.
Không thể nào, hôm qua các anh đã đến tỉnh Hải, chắc hẳn cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, việc đại sự như thế này mà không tám trong nhóm thì chẳng khoa học chút nào.
Lâm Xuân suy nghĩ rồi nhắn tin vào nhóm: Hôm qua đi nhanh quá, em quên cảm ơn mọi người.
Vua Biển: Hôm qua anh ở nhà ngủ, chả đi đâu hết.
Vua Bẩn: Anh cũng thế.
Thanh Không: Anh đi làm, còn bắt được trộm nữa.
Cuối năm rồi,