Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

152: Ngoại Truyện 4 Cháu Là Bạn Trai Lâm Xuân


trước sau


Trần Sơ còn không có kinh nghiệm mua quà chứ đừng nói đến việc về ra mắt phụ huynh.

Anh vào trung tâm thương mại nhìn hàng hóa bày la liệt mà không biết phải mua cái gì.
Ai có kinh nghiệm trong việc này đây?
Trần Sơ ngẫm nghĩ một lát, quyết định gọi điện cho Vua Biển đang đi nghỉ mát ở biển.
Vua Biển hỏi thẳng: “Gọi có chuyện gì đây?”
Trần Sơ biết này bạn mình sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nếu không có lí do chính đáng.
Ngặt nỗi, vì thời gian gấp rút quá nên Trần Sơ cũng không nói nhiều: “Lần đầu đến thăm nhà thì nên mua quà gì?”
“Thăm nhà? Mày thăm ai cơ? Từ từ…” Vua Biển ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế trên bãi cát: “Mày định đi gặp phụ huynh.”
Trần Sơ: “Nói nhanh lên.”
Không chối bỏ nghĩa là thừa nhận rồi.
Vua Biển còn hăng hái hơn cả Trần Sơ: “Tao nói này, chúng mày có nhanh quá không đấy, vừa mới yêu nhau được mấy ngày đã về ra mắt.

Mặc dù tao cũng là bạn của Lâm Xuân nhưng tao vẫn phải nhắc nhở mày, gặp phụ huynh tương đương với việc đính hôn đấy, gặp rồi là không đổi ý được đâu.”
Trần Sơ nhìn giờ, đã qua năm phút rồi, không biết trong lúc anh đang lãng phí thời giờ thế này, Lâm Xuân đã gặp cái người kia chưa: “Nói xàm cái gì đấy, mau lên.”
Với cả làm sao anh có thể đổi ý được.
Vua Biển: “Mày quyết định rồi? Tao nói mày nghe, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau… Trần Sơ!”
Trần Sơ không thể chịu được cái sự lắm mồm của Vua Biển nên đã xuyên không, lôi luôn người ta từ bãi biển ở nước ngoài về.
Thời gian này, nhiệt độ trung bình của thành phố Tấn là 2°C còn nhiệt độ bên trong trung tâm thương mại là 18°C.

Vua Biển cởi trần mặc quần bơi đã trở thành tâm điểm ngay lập tức.
Vua Biển như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, xấu hổ trừng mắt với Trần Sơ: “Hãm, thô lỗ!”
Trần Sơ nhìn anh, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Thực lực cách biệt quá nên Vua Biển không dám lỗ mãng, bắt đầu nghĩ kế: “Nhà Lâm Xuân có những ai?”
Trần Sơ: “Em ấy được ông bà nuôi nấng.”
Vua Biển: “Thế thì mua thực phẩm chức năng.”
Trần Sơ ngần ngừ: “Có thường quá không?” Thực ra lúc đầu anh có nghĩ đến thực phẩm chức năng nhưng anh thấy nó bình thường quá, bởi vì ai cũng tặng quà như thế rồi.

Anh sắp đi gặp người nhà cô mà, phải đặc biệt chứ.
Vua Biển: “Thật ra quà cáp không quan trọng đâu, có là được rồi, quan trọng là mày này.”
Nói xong, Vua Biển lia qua Trần Sơ, thấy anh chỉ mặc áo khoác đơn giản phối với quần bò thì lắc đầu.
– Mày thế này không ổn đâu.
Trần Sơ chưa từng tự ti về ngoại hình của mình, nhưng giờ anh cũng không còn tự tin nữa: “Sao vậy?”

Vua Biển: “Giản dị quá!”
Dứt lời, anh kéo Trần Sơ lên thằng cửa hàng quần áo nam ở trên tầng ba, chỉ vào mẫu mới nhất trong tủ kính: “Thử đi.”
Trần Sơ có hơi cự nự khi bước ra khỏi phòng thay quần áo, Vua Biển cũng mau chóng vận lên người một bộ đồ tử tế.

Chịu thôi, anh không thể đi khắp trung tâm thương mại với cái quần bơi này được, mặc dù dáng người anh cũng đẹp nhưng anh sợ mọi người tưởng anh là thằng điên.
“Có hơi kì không?” Trần Sơ không thể thấm được cái kiểu mặc áo nỉ hoặc áo hoodie ở bên trong.
“Anh ơi, đây là phong cách giống người nổi tiếng đấy, anh mặc còn đẹp hơn idol nữa.” Nhân viên nữ trong tiệm nói một cách chân thành, dù gì ảnh của minh tinh cũng được photoshop rồi, còn đây mới là người thật mặt thật.
Vua Biển cười hỏi: “Chị ơi, nếu bạn trai chị mặc thế này về ra mắt nhà chị thì chị nghĩ bố mẹ mình có thích không?”
Chị bán hàng hiểu ra ngay, trai đẹp sắp đi gặp bố mẹ bạn gái nên có lòng đến đây mua quần áo.

Thâm tâm chị dâng lên một cảm giác ghen tị khó tả, tại sao chị không có người yêu đẹp trai như thế này chứ?
Chị gật đầu lia lịa: “Đâu chỉ thích, mẹ tôi sẽ sướng lắm cho coi.

Tìm đâu ra con rể ưa nhìn như này đây.”
Trần Sơ nghe mà ngơ ngác.
Vua Biển nhìn từ trên xuống dưới, xoi mói đôi giày của Trần Sơ: “Còn giày nữa, lấy cho tôi đôi bốt Martin cùng màu.”
Chiếc áo cashmere màu nâu không chỉ làm nổi bật chiều cao của Trần Sơ mà còn tôn lên khí chất quý phái của anh.

Bên trong mặc hoodie cùng màu, thả mũ ra ngoài tạo nên sự trẻ trung cho chiếc áo khoác trông hơi trang trọng.

Như vậy, dù Trần Sơ chẳng làm tóc thì cũng không bị lạc quẻ.

Chiếc quần dài màu đen bao trọn đôi chân thon dài, dưới chân là đôi giày Martin cùng màu.

Trang phục trên người không có màu sắc thừa thãi, đơn giản mà tinh tế, toát lên một sự gần gũi và ấm áp.
Thế này rồi mà Vua Biển hẵng còn bất mãn: “Mẹ, tao để đồng hồ ở khách sạn, không thì đã cho mày mượn rồi.”
Trần Sơ thắc mắc: “Sao còn phải đeo đồng hồ?”
“Mày chả biết cái gì cả.” Vua Biển giải thích: “Suy nghĩ của phụ huynh khác với bọn mày, đã yêu vào là chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm, chứ người lớn thực tế hơn nhiều.

Khi gặp nhau, ngoài việc nhìn mặt mũi và tìm hiểu nhân cách của mày thì phụ huynh còn phải biết về tình hình kinh tế của mày nữa.

Ngoại hình có thể thấy trực tiếp, mày như này quá ngon rồi.

Nhân cách ra sao cứ tiếp xúc là biết, lúc nói chuyện mày nhớ giữ phép lịch sự cơ bản là vượt qua bài kiểm tra rồi.


Còn mỗi phần kinh tế, phải có bằng chứng để chứng minh.”
– Bọn mình không phải cái loại nhà giàu mới nổi, không thể đeo vòng vàng lên người được.
Đại ca đeo dây chuyền vàng vừa bước ra khỏi phòng thử đồ tự dưng thấy mình bị xúc phạm.
Vua Biển: “Mày chỉ cần đeo một cái đồng hồ nom có vẻ rất đắt, bố mẹ người ta nhìn qua là sẽ nghĩ kiểu ồ đeo đồ đắt tiền như này, chắc chắn nhà phải khá giả lắm.”
“Chú em, gặp phụ huynh hả?” Đại ca đứng cạnh đang chỉnh lại trang phục, nói với vẻ khinh thường: “Đừng có nghe bạn chú nói mò, giờ càng tầm thường càng tốt, đeo đồng hồ được cái thá gì, người lớn ai biết đến đồng hồ đâu.

Giờ nhà cửa mới là yếu tố quyết định.

Mang sổ đỏ đi theo, anh cam đoan chú sẽ thành công.”
Vua Biển: “Tục tằn.”
Gã nhà giàu mới nổi này đưa ra cái chủ ý gì đây.
Nhà giàu mới nổi cũng không chịu yếu thế: “Giả dối.”
Vua Biển không phục, lại đi ra hỏi chị nhân viên: “Chị này, chị thấy kiểu nào tốt hơn?”
Chị nhân viên nào dám làm mích lòng khách hàng, đưa ra câu trả lời EQ cao: “Nếu có bạn trai như anh ấy thì tôi không cần gì hết, có khi còn tự dâng tiền cho người ta luôn.”
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cả hai lại vào siêu thị, mua một ít thực phẩm chức năng không sai vào đâu được.

Tiếp đó, Trần Sơ nôn nóng quá nên đã đi ngay.
Đến khi anh biến mất, Vua Biển mới sực ra một chuyện: “Mày còn chưa dẫn tao về.”
Nhưng Trần Sơ đâu thèm quan tâm đến anh, giờ Trần Sơ đã xuất hiện trước cổng làng Lâm Khê rồi.

Anh đặt hộp quà trong tay xuống, chỉnh lại quần áo để chắc chắn rằng ngoại hình của mình đẹp trai rạng ngời.

Sau khi làm xong, anh định gọi cho Lâm Xuân báo mình đến nơi rồi thì có hai bác gái đi ngang qua anh.
– Biết

gì chưa? Cháu gái chú Hòe hôm nay đi xem mắt với cháu nhà A Quế đấy, nghe nói gia đình thằng bé giàu lắm, có mấy cái nhà lận.
– Cháu gái chú Hòe tên gì ấy nhỉ? Hình như năm nay mới tốt nghiệp đại học, tôi gặp mấy lần rồi.

Con bé giống mẹ nên xinh lắm, khác hẳn người làng mình.
– Lâm Xuân đấy.
– Đúng đúng, mẹ chồng tôi hay gọi con bé là Xuân Xuân.
Trần Sơ: “…”
Đã xem mắt rồi sao? Biết thế không đi mua quần áo nữa!

Lúc này, Vua Biển đang nhắn tin chửi anh trên WeChat: Mẹ cái thằng này kéo tao qua đây rồi mặc kệ tao à, đưa tao về biển mau lên.
Trần Sơ đáp lại độc chữ Cút.
– Thế là thành đôi rồi à?
– Sao mà thành được, mới gặp một người thôi mà, nhà ai chả xem mắt tận mấy lần.

Nhưng mà A Quế muốn hai đứa yêu nhau lắm đấy, cháu trai vừa gặp đã thích con bé rồi, làm thím đấy quýnh hết cả lên.
– Cũng đúng, tìm chồng là chuyện cả đời, phải chọn lựa cẩn thận, thể nào cũng phải gặp hai ba chục người.
– Nay mới mùng một, không vội.
Trần Sơ: “!!!!!!”
Anh nghe thấy cái gì cơ, hai ba chục người, Lâm Xuân còn phải xem mắt với hai ba chục người nữa?
Không thể để cái chuyện hoang đường này xảy ra được!
Trần Sơ ngẫm ngợi rồi sực ra một ý, anh quyết định cất điện thoại, cầm hộp quà tiến lên mấy bước, bắt kịp hai bác đang buôn chuyện với nhau.

Anh cố tình ra vẻ bối rối: “Cho cháu hỏi, đây là làng Lâm Khê đúng không ạ?”
Hai bác nhìn Trần Sơ mà ánh mắt sáng rực lên, cậu chàng này đẹp trai quá, hệt như diễn viên điện ảnh vậy.
“Làng Lâm Khê đây, cháu đến chúc Tết à?” Bác gái có dáng người đậm nhìn hộp quà trong tay anh.
“Vâng, cháu đến gặp Lâm Xuân ạ.

Bác có biết nhà em ấy ở đâu không bác?” Trần Sơ lễ phép hỏi.
– Lâm Xuân? Lâm Xuân nhà chú Hòe?
Trần Sơ giả vờ không biết mở điện thoại ra, tìm ảnh selfie của mình với Lâm Xuân rồi show ra cho hai bác thấy: “Lâm Xuân này ạ.”
Hai bác nhìn bức ảnh là hiểu ra tất thảy.
– Cháu là bạn trai của Lâm Xuân hả?
Trần Sơ ngượng ngùng gật đầu: “Vâng bác.”
Hai bác nhìn nhau, hoàn thành câu chuyện tâm huyết nhất trong lịch sử hóng hớt của mình.
Bác mập: Bạn trai Lâm Xuân đến này.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.

Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
3.

Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4.


Chiều Hư
=====================================
Bác gầy: Thế tại sao Lâm Xuân lại đi xem mắt ở nhà?
Bác mập: Săm soi chuyện này cũng không hay lắm đâu.
Bác gầy: Chị dẫn đường nhé, tôi đi báo tin.
Hai người hoàn thành việc trao đổi chỉ trong 0,0001 giây, sau đó cùng nhìn về phía Trần Sơ.
Bác mập: “Để bác đưa cháu đi, nhà Lâm Xuân ở xa lắm.”
Bác gầy: “Thế chị dẫn cháu nó đi nhé, nhà tôi có việc nên tôi về trước đây.” Nói xong bác đã co cẳng chạy luôn.
Bác mập cố tình dẫn Trần Sơ đi vòng vèo khắp thôn, có đến nhà Lâm Xuân thôi mà chậm như rùa.
Trong làng tự nhiên xuất hiện một chàng trai khôi ngôi thế này, đã vậy còn được người ở đây dẫn đường làm ai nhìn cũng muốn hỏi thăm.
– Thôi Hồng, cậu này là ai thế?
Bác mập còn chưa trả lời, Trần Sơ đã chủ động giới thiệu: “Chào chào ông/bà/chú/thím, chúc mọi người năm mới vui vẻ, cháu là Trần Sơ, bạn trai của Lâm Xuân, hôm nay tới đây chúc Tết ạ.”
Vậy là chưa đầy mười phút, cả làng đã biết người yêu Lâm Xuân đến đây mừng năm mới.
Lúc hai bác cháu đang lượn đường vòng để đến nhà Lâm Xuân thì tình cờ đi ngang qua nhà thím A Quế.

Nhà cháu trai thím vẫn chưa về, mặc dù đi đường xa đến đây để xem mắt nhưng dù gì cũng là họ hàng với nhau nên mọi người cũng ở lại ăn trưa rồi mới về, coi như là tới chúc Tết.
Bác mập giật mình khi thấy A Quế, đương rảo bước để đi lướt qua nhưng ngờ đâu thím A Quế lại thấy bác, chủ động hỏi: “Thôi Hồng, thanh niên nào đây?”
Bác mập thầm bảo toi rồi, y như rằng lại nghe thấy Trần Sơ trả lời: “Cháu chào thím, cháu là Trần Sơ, bạn trai của Lâm Xuân, hôm nay đến chúc Tết ạ.”
Sau khi anh dứt lời, khung cảnh rơi vào thinh lặng ngay tức khắc.
Ánh mắt A Quế dò xét Trần Sơ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài rồi lại nhìn cháu trai mình đang đứng đực ngoài cửa khi nghe Trần Sơ giới thiệu bản thân.
Không có so sánh thì không có đau thương!
“A Quế, chúng tôi đi trước đây.” Bác mập lúng túng kinh khủng, bước nhanh về phía trước.
Thím A Quế? Trần Sơ chớp mắt, trầm ngâm nhìn chàng trai đã nhìn mình chằm chằm từ nãy đến giờ.
Đừng bảo là thằng cháu này nhé.
Trần Sơ cười mỉm với anh ta, thái độ ung dung lịch thiệp, sau đó bước đi đầy trang nhã.
Cháu trai: Khiêu khích, nó đang khiêu khích mình.
Sau khi Trần Sơ rời đi, trong gió vang lên tiếng nói vọng lại từ nơi xa.
– A Long này, về cô tìm thêm mối khác cho cháu, đảm bảo xinh hơn Lâm Xuân.
– Hừ, có gì hơn người đâu, chỉ được cái đẹp mã, ô tô còn chả có, giờ còn ai đi bộ chúc Tết nữa.
Trần Sơ: Má, sao mình không nghĩ ra, đáng lẽ phải dịch chuyển cả xe qua đây mới phải.
“Đến rồi, kia là nhà Lâm Xuân.” Cuối cùng cũng thấy được nhà Lâm Xuân, còn Lâm Xuân đã biết tin Trần Sơ tới từ lâu nên đang đứng đợi ở ven đường.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Xuân vô cùng phấn khích khi thấy bạn trai mình ăn mặc bảnh bao, cả người như đang tỏa sáng rực rỡ.

Cô băng qua đường, nhào vào lòng Trần Sơ như chú nai con thích thú khi được ở trong rừng.
Trần Sơ vội đặt quà xuống đất để ôm cô vào lòng.
– Đàn anh, hôm nay anh đẹp trai quá.
Chỉ một câu nói như vậy đã giúp Trần Sơ cảm thấy mình chẳng hề lãng phí thời gian khi đi vào cửa hàng mua quần áo..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện