Quay ngược lại thời gian.
Đại học Lục Diệp, kí túc xá nữ.
“Lâm Xuân vẫn chưa về à?” Hứa Nguyễn giặt xong quần áo quay về phòng mà vẫn chưa thấy Lâm Xuân mang hàng ship về, thấy lạ nên đã hỏi một câu.
“Chắc lại đang đi mua đồ ăn rồi.” Ninh Nhã Đan trả lời.
Ở ngoài cổng trước là một thiên đường ăn vặt, đồ ăn trong đấy vừa ngon vừa rẻ, người đi ngang qua phố dù không đói nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì cũng không thể cưỡng lại được, phải mua một ít để ăn cho đỡ thèm.
Hứa Nguyễn gật đầu, thấy suy đoán của Ninh Nhã Đan cũng hợp lí nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
“Bọn mình chọn phim kinh dị đi, đợi Lâm Xuân về thì tắt đèn, kéo rèm xem với nhau.” Sở Phi Phi rủ rê: “Sau này không còn nhiều cơ hội nữa đâu.”
“Được, đợi tớ tìm máy chiếu đã, các cậu tìm bộ nào nặng đô vào ý.” Ninh Nhã Đan nói xong thì lục mở ngăn kéo của mình, lâu lắm rồi không xem phim trong kí túc nên cô không nhớ mình đã cất máy chiếu ở đâu.
“Phim ma nhé?” Sở Phi Phi hỏi.
“Thôi đừng, Lâm Xuân đóng ma nữ trong escape room đấy, không làm cậu ấy sợ được đâu.” Hứa Nguyễn từ chối.
– Thế sát nhân biến thái?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Hổ Tinh Quân
2.
Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn
3.
Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ
4.
Bổn Vương Muốn Tạo Phản
=====================================
Ba cô gái sắp xếp đồ đạc một lúc thì cũng đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Cả ba dần nhân ra có gì đó không ổn.
Lâm Xuân đi lâu quá rồi thì phải?
“Có đi mua đồ ăn thì cũng quá lâu rồi.” Tính cả thời gian lúc trước thì Lâm Xuân đã đi gần một tiếng đồng hồ.
“Cũng không thấy nhắn tin gì.” Hứa Nguyễn nhắn WeChat cho Lâm Xuân nhưng không thấy trả lời.
“Gọi hỏi xem thế nào?” Sở Phi Phi nói.
Hứa Nguyễn đáp tiếng “Ừ” rồi gọi vào số của Lâm Xuân.
– Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Cả ba sửng sốt, giờ trong khe núi còn có sóng mà ở trường của bọn cô lại có chỗ ngoài vùng phủ sóng?
“Chắc điện thoại có vấn đề rồi.” Hứa Nguyễn nói: “Đợt trước Lâm Xuân mới bị hỏng máy, cái mới mua là điện thoại cũ nên hay bị đơ với hết pin lắm.”
“Tớ vẫn không yên tâm lắm, để tớ ra ngoài xem thế nào.” Ninh Nhã Đan không yên lòng nên định ra ngoài tìm bạn.
“Tớ đi với cậu.” Hứa Nguyễn cũng thay giày.
“Thế tớ ở lại phòng chờ vậy.” Sở Phi Phi sợ Lâm Xuân về phòng đúng lúc cả ba đi ra ngoài.
Cửa bắc không quá xa kí túc xa, Ninh Nhã Đan với Hứa Nguyễn đi nhanh, loáng chốc đã đến chỗ shipper giao hàng.
“Chào anh, vừa nãy có bạn nữ nào ra đây lấy hàng không anh?” Hứa Nguyễn hỏi anh shipper.
“Em hỏi bạn nào.” Đồ anh ship toàn là hàng của các sinh viên đại học thì ai mà biết bạn nữ nào.
“Em… Em có số của bạn ấy, anh tra giúp em xem bạn ấy lấy hàng chưa ạ?” Hứa Nguyễn phản ứng nhanh nhạy, tìm số của Lâm Xuân rồi đưa cho anh shipper.
Anh shipper kiểm tra rồi trả lời: “Có, Lâm Xuân, bạn này có một đơn hàng nhưng chưa lấy đâu.
Bọn em là bạn em ấy nhỉ, thế có muốn lấy giúp bạn không?”
“Bạn em chưa lấy hàng á ạ?” Ninh Nhã Đan nghe xong thì đanh mặt.
“Ừ, anh không thấy lịch sử giao hàng.
Bọn em có nhận giúp bạn không?” Anh shipper vẫn còn phải đến rất nhiều điểm giao hàng, đã thế buổi tối còn có xe khác đến đây, không lấy hàng thì bưu cục lại chất đống, vậy nên anh shipper rất mong hai cô gái sẽ nhận hàng giúp bạn mình.
“Hứa Nguyễn, cậu hỏi Phi Phi xem Lâm Xuân đã về chưa?” Ninh Nhã Đan nói với Hứa Nguyễn.
Hứa Nguyễn vội vàng gọi cho Sở Phi Phi đang ở phòng trọ, hỏi Lâm Xuân đã về chưa thì nhận được câu trả lời rằng Lâm Xuân vẫn chưa về.
Khi tắt máy, cả hai trố mặt nhìn nhau, nét mặt cũng đanh lại.
“Đi ra phố ăn vặt tìm thôi.” Hai cô gái quay người rời đi.
“Này, các em nhận hàng giúp bạn đi.” Anh shipper hét lên nhưng hình như hai cô chẳng hề nghe thấy, bước đi vừa nhanh vừa vội: “Sinh viên bây giờ không quý nhau nữa à?”
Hai cô gái chia nhau ra hai ngả, đi tìm dọc trên con phố ăn vặt, thấy quán nào Lâm Xuân hay đến thì sẽ vào hỏi thăm nhưng vẫn có tin tức của Lâm Xuân.
Bấy giờ Sở Phi Phi cũng chạy ra ngoài kí túc, ba cô gái rầu rĩ đứng trước cổng trường: “Hay Lâm Xuân tự dưng có việc gì đó nên đi rồi?”
Cả ba sẵn lòng nghĩ theo hướng tích cực.
“Hay chuyện công việc?” Ninh Nhã Đan đoán.
“Hứa Nguyễn, cậu có số của công ty cậu ấy không?” Sở Phi Phi hỏi Hứa Nguyễn.
“Trên mạng có số của tiệm bánh với khu chơi escape room.” Giờ đã là thời đại 4.0, chỉ cần mở cửa hàng thì chắc chắn sẽ có thông tin trên mạng.
Đã thế Lâm Xuân còn làm thêm ở hai địa điểm mà khách hàng toàn là học sinh sinh viên nên càng dễ tìm hơn nữa.
Hứa Nguyễn và Sở Phi Phi chia nhau lên mạng tìm số điện thoại của tiệm bánh và khu escape room rồi gọi để hỏi tin tức của Lâm Xuân, và nhận được câu trả lời rằng Lâm Xuân không có ở đấy, mọi người cũng không gọi Lâm Xuân đến làm.
“Còn công ty của cậu ấy nữa? Tên công ty là gì ý nhỉ?” Sở Phi Phi nhìn Hứa Nguyễn.
Hứa Nguyễn lắc đầu: “Tớ… Tớ cũng không biết.”
Hứa Nguyễn bận việc vô cùng, lắm lúc còn về muộn hơn cả Lâm Xuân.
Nên dù cô ở cùng phòng với Lâm Xuân thì cả hai cũng không có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau.
“Cậu ấy không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Có một số việc, nếu không nghĩ đến thì sẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng khi không thể kiểm soát được tâm trí thì có thể tượng tưởng ra được hết thảy những điều kinh khủng nhất.
Sở Phi Phi vốn đã nhạy cảm, nỗi lo lắng dấy lên tột cùng khiến mắt cô đỏ hoe.
“Không đâu, cậu đừng dọa chính mình.” Hứa Nguyễn an ủi.
“Nhưng Lâm Xuân làm việc gì cũng đến nơi đến chốn mà, nếu cậu ấy có việc thì chắc chắn sẽ nói với tụi mình.” Ninh Nhã Đan cũng cuống cuồng.
“Để tớ gọi lại.” Hứa Nguyễn lại gọi vào số của Lâm Xuân nhưng vẫn nhận được thông báo số điện thoại đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
“Bọn mình báo cảnh sát đi.” Sở Phi Phi nói: “Để cảnh sát hỗ trợ.”
“Giờ mới có hai tiếng đồng hồ thôi, cảnh sát sẽ đi tìm Lâm Xuân luôn à?” Ninh Nhã Đan hỏi.
“Mình về phòng trước, nếu đến 11 giờ mà Lâm Xuân vẫn chưa về thì bọn mình báo cảnh sát.” Hứa Nguyễn nói.
“Giờ mới tám rưỡi, trong lúc này mà Lâm Xuân xảy ra chuyện thì làm thế nào bây giờ?” Sở Phi Phi nói nức nở.
“Cậu đừng bi quan thế.” Ninh Nhã Đan không chịu nổi nữa.
“Tớ cũng không muốn thế đâu, nhưng Lâm Xuân mua mì tôm mà còn bốc phải gói không có túi gia vị, “số đỏ” như thế thì cậu bảo tớ lạc quan sao được.” Sở Phi Phi đáp.
“…” Sự thật phũ phàng khiến cả ba rơi vào thinh lặng.
“Cậu ấy tìm được việc trong doanh nghiệp nhà nước mà nhỉ? Tớ nghĩ vận may của Lâm Xuân đến rồi đấy.” Hứa Nguyễn cố gắng vớt vát cho Lâm Xuân.
“Nhưng bọn mình cũng chẳng biết cậu ấy làm ở công ty nào? Hay công ty lừa đảo rồi? Giờ nếu không có bằng thạc sĩ thì còn lâu mới vào được doanh nghiệp nhà nước, với cả hết mùa tuyển dụng rồi, sao Lâm Xuân lại vào được?” Ninh Nhã Đan hỏi.
“…” Cả ba lại lặng im.
Cuối cùng, ba cô gái quyết định đi báo cảnh sát ở đồn gần trường mình.
Đồng chí cảnh sát mặc đồng phục nghe ba cô gái thuật lại mà dở khóc dở cười, người lớn cả rồi, mất liên lạc hơn hai tiếng đồng hồ thôi mà đã khóc bù lu bù loa đi báo cảnh sát? Anh rất muốn để ba cô gái ra về nhưng nhìn bọn cô khóc thảm thiết, đáng thương quá nên vẫn động lòng trắc ẩn.
“Thế này nhé, tôi sẽ đi kiểm tra để xem có tìm ra được công ty của bạn em không.” Cảnh sát nói.
“Cảm ơn chú cảnh sát.” Ba cô gái vội vàng nói cảm ơn.
Anh cảnh sát mở mạng nội bộ của đồn cảnh sát, sau khi nhập tên Lâm Xuân, một hồ sơ ghi chép đã hiện ra: “Lâm Xuân, có phải tháng trước bị xe đâm trước cổng trường không? Sau đó tài xế còn bỏ trốn.”
“Vâng vâng vâng, chính bạn ấy đấy ạ.” Ba cô gái gật đầu lia lịa.
Nét mặt của anh cảnh sát đã nghiêm túc hơn, đồn của bọn anh chịu trách nhiệm xử lí vụ án này nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được tài xế gây tai nạn bỏ trốn.
Không phải bọn anh không muốn tìm, mà vì tài xế là tội phạm truy nã của cục cảnh sát thành phố.
Hắn có năng lực phản trinh sát rất mạnh, gánh đến năm, sáu tội danh, trốn được hơn nửa năm rồi.
Nếu tháng trước hắn không lái xe đâm phải người ta thì cảnh sát sẽ chẳng nhận được một tin tức gì, rất khó để bắt được hắn.
Anh cảnh sát tìm kiếm tất cả thông tin trong phạm vi quyền hạn của mình, nói đầy tiếc nuối: “Trên mạng không có thông tin tuyển dụng của bạn em, chắc công ty đấy vẫn chưa làm thủ tục nhậm chức cho bạn em, hoặc bạn em vẫn chưa đăng kí tài khoản trên website công việc.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Hứa Nguyễn hỏi.
“Các em đừng hoảng, thế này đi, bọn em về trước, đến sáng mai mà bạn em vẫn chưa về thì bọn anh sẽ lập hồ sơ điều tra.
Lát nữa, bọn anh sẽ đi tuần tra bên trường đại học, tiện thể thăm hỏi xem thế nào.” Anh cảnh sát đáp lời.
Ba cô gái biết cảnh sát cũng chỉ có thể làm được như vậy nên vẫn nghe lời quay về trường mặc dù vẫn đang lo lắng tột cùng.
Đồng thời, khi cảnh sát đang tìm kiếm thông tin của Lâm Xuân thông qua mạng nội bộ thì trong inbox nhóm của tổ số, có người đã gửi ảnh chụp màn hình và tag trợ lí Đàm.
Thanh Không: Lâm Xuân này là người mới của tổ mình à?
Vua Biển: Đúng rồi, chính ẻm đó.
Người trả lời không phải trợ lí Đàm mà là Giải Tinh Vũ – anh chàng luôn có cuộc sống về đêm hết sức phong phú.
Sơ: Lâm Xuân sao thế?
Thanh Không: Vừa nãy có có người tìm kiếm thông tin của Lâm Xuân trên mạng nội bộ, tôi gọi đến hỏi thì người ở đồn cảnh sát bảo có ba cô gái đến báo án về việc Lâm Xuân mất tích từ khoảng hai tiếng rưỡi trước.
Vua Bẩn: Hai tiếng rưỡi, nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là lúc không gian con đóng cổng đấy.
Vua Biển: Mày bảo ẻm vào được không gian con á? Đừng chứ, con bé mới cấp F, sao đã bị không gian con chiếm đoạt được.
Thanh Không: Cậu có chắc là em ấy cấp F không?
Vua Biển: Chắc chứ, không tin anh hỏi Trần Sơ thử xem.
Trần Sơ chưa trả lời tin nhắn vì anh đang gọi cho Lâm Xuân, nhưng đầu dây bên đã vang tiếng “Số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng”.
Với người bình thường thì việc điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng chỉ đơn giản là máy không có tín hiệu thôi, nhưng với những người dị năng như bọn anh thì việc nằm ngoài vùng phủ sóng tức là đang có vấn đề.
Bấy giờ, trợ lí Đàm vừa đọc hết tất cả tin nhắn: Tôi vừa mới gọi, Lâm Xuân đang ở ngoài vùng phủ sóng.
Vua Biển: …
Thanh Không: Thế thì vào thật rồi?
Vua Biển: Em không phải cấp F à? Lừa tôi còn được chứ Trần Sơ cũng bảo ẻm cấp F mà? Chả lẽ con bé giấu tài?
Trợ lí Đàm: Hay cũng chỉ do xui thôi.
Trợ lí Đàm: Tiêu Văn cũng nhắc tôi rồi, cậu ấy bảo Lâm Xuân không được may cho lắm.
Trợ lí Đàm biết số Lâm Xuân không được đỏ lắm nhưng anh chẳng ngờ nó lại đen đến mức này.
Không gian con nuốt chửng người có dị năng để bổ sung năng lượng cho nó.
Nói trên một góc độ khác thì đấy là cách mà không gian con thừa nhận năng lực của người dị năng.
Nhưng Lâm Xuân có ở trong nhóm đẳng cấp đấy đâu.
Vua Bẩn: Thế thì ẻm xui thật rồi, đọc bên trên thấy tháng trước ẻm vừa bị xe đâm, giờ vẫn còn chưa tìm được tài xế gây tai nạn bỏ trốn.
@Thanh Không, cảnh sát bọn ông không được việc rồi.
Thanh Không ở ngoài đời còn là một cảnh sát, anh đã lấy được thông tin về quá trình tài xế gây tai nạn cho Lâm Xuân rồi bỏ trốn.
Thanh Không: Đây không phải vụ án mà tôi phụ trách, với cả năng lực của tôi có phải theo dõi đâu.
Trợ lí Đàm: @mọi người, mặc dù Lâm Xuân không còn khả năng sống sót nhưng mọi người hãy hết sức chú ý đến năng lượng dao động xung quanh mình, cảm nhận được không gian con mở cổng thì đi kiểm tra ngay lập tức.
Đã rõ.
Từng dòng chữ “Đã rõ” hiện trên màn