“Em xin lỗi, em không đi được.
Lúc đến đây, em đã hao hết năng lượng rồi.” Nếu được lựa chọn thì Lâm Xuân không muốn lúc nào bò ra ngoài TV cũng gặp được Trần Sơ, nhưng kĩ năng bò TV của Sadako toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Sadako hết, cô chẳng thể kiểm soát cho nổi.
Chẳng lẽ cả thành phố Tấn chỉ có mình Trần Sơ đẹp trai thôi hả?
“Anh dẫn em đi chỗ khác đã.” Trần Sơ định bảo vệ Lâm Xuân, tranh thủ thời gian để cô bò lại vào TV để quay về, chỉ cần cô rời đi thì anh sẽ được chiến đấu thoải mái.
Nhưng giờ tình hình thay đổi thì không thể đứng đây được nữa.
Trần Sơ trở tay nắm lấy cánh tay Lâm Xuân, sau đó cô cảm giác người mình bay vụt trên không trung rồi dừng ở một chỗ.
Căn phòng tối mịt, lúc nãy cô bật đèn pin nhưng giờ đã tắt ngay lập tức khi nhận ra chỗ này có gì không ổn.
Thành ra cô không nhìn thấy gì hết, khi sờ tay thì mới cảm nhận được loáng thoáng, có rất nhiều ghế ở bên cạnh mình.
Cô đoán chắc đây là ghế xem phim.
“Trốn đi, đừng đi ra.” Trần Sơ ấn người cô xuống.
Lâm Xuân nghe lời nằm xuống đất, cố gắng ẩn mình dưới khu ghế.
Có lẽ Trần Sơ thấy cô trốn kĩ rồi thì bóng hình mới lóe lên, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Sau đó, Lâm Xuân nghe thấy tiếng đánh nhau liên tục và tiếng hét đầy căm phẫn của người phụ nữ.
“Trần Sơ, chúng ta đánh nhau lâu vậy rồi mà mày cũng không bắt được tao, thà mày thả tao ra ngoài?” Người phụ nữ bỗng cất tiếng.
“Không thể nào.” Giọng nói bình tĩnh của Trần Sơ vang vọng trong khán phòng: “Nhện đen, trong bảy ngày cô đã giết sáu người dị năng rồi, tôi không thể thả cô đi được.”
Một tuần mà đã giết sáu người dị năng? Giết người liên hoàn rồi còn gì.
Lâm Xuân hoảng sợ rụt vào trong ghế.
Lúc trước chưa được tiếp xúc với giới dị năng thì cô luôn nghĩ rằng thế giới này thật an toàn biết mấy vậy mà vừa mới vào giới được một tháng thì thấy đâu đâu cũng toàn sát nhân.
“Thế tao hứa với mày, sau này tao sẽ không giết người nữa.” Nhện đen đáp.
“Vậy thì chấp nhận bị bắt, về đội thi hành án với tôi.” Trần Sơ nói.
“Mơ đi!” Cuộc đàm phán thất bại, trận chiến lại tiếp tục diễn ra.
Nhện đen bỗng nhảy bật lên trần nhà, đồng thời giơ tay phải bắn tơ nhện để dán mình lên trần.
Sau đó, cơ thể của ả bắt đầu thay đổi, bốn cái chân nhện nhô ra sau tấm lưng, kết hợp với hai tay hai chân của ả, cứ thế bò lên trần nhà như những con nhện đích thực.
“Dệt mạng!” Ả vừa dứt lời, vô số tơ nhện màu trắng bắn tán loạn ra khỏi người ả, lấy ả làm trung tâm rồi vươn ra ngoài, thoáng chốc đã hóa thành một mạng nhện khổng lồ bao phủ toàn bộ trần nhà.
Dưới mạng nhện, hàng nghìn tơ nhện rơi xuống mặt đất hệt như những tia laser, ngay khi tơ nhện chạm xuống nền đất, một cái lỗ to bằng nắm tay đã hiện ra.
“Đùng đùng đùng”, những thanh âm cứ thế oanh tạc trong khán phòng.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, đá và gỗ bay tán loạn.
Chỉ trong vài nhịp thở, tất cả các ghế xung quanh chỗ Lâm Xuân trốn đã bị nổ tung, người cô cũng đã bị lộ ra ngoài.
Cô không thể chạy trốn dưới sự tấn công dày đặc như vậy, cô sợ hãi nhắm mắt lại, đợi tơ nhện xuyên qua cơ thể mình.
Thậm chí cô đã sẵn sàng để hét ầm lên, nhưng khi cô thét xong thì nỗi đau trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện.
Lâm Xuân ngờ vực ngẩng đầu lên thì thấy mình đang ở trong một tâm khiến năng lượng màu xanh khổng lồ, còn tất cả tơ nhện đã bị tấm khiến chặn ở bên ngoài.
Đàn anh Trần Sơ?
Cô vô thức đi tìm Trần Sơ, và quả nhiên, cô thấy trên người Trần Sơ tỏa ra những tia sáng màu xanh, anh vừa tránh đòn tấn công của tơ nhện vừa cố gắng đến gần con nhện đang ở trên trần nhà.
Nhưng mỗi khi anh bay được nửa đường thì sẽ bị tơ nhện quật cho rơi xuống đất.
Khi rơi xuống, vì không kịp tránh né mà anh bị tơ nhện xén cho mấy phát vào người.
Lâm Xuân không có thời gian để nhìn rõ ràng mọi thứ, bởi vì ngay khi cô nhìn thấy gương mặt Trần Sơ, lời nguyền cứ thấy đàn ông là nôn mửa đã phát tác, cô bịt miệng nằm gục xuống đất.
May mà trước đó cô đã nôn hai lần, bây giờ trong bụng không còn gì để nôn nữa, sau khi nôn khan một lúc thì mãi cô mới khỏe lại.
Lời nguyền khủng khiếp quá, thấy trai đẹp mà cũng nôn.
“Ọe~~” Cô không nhịn được lại nôn tiếp.
“Lâm Xuân?” Trần Sơ nghe thấy tiếng cô thì tưởng cô bị thương, lo lắng nhìn về phía cô.
Ngay lúc này.
Nhện đen chớp lấy thời cơ, mở miệng phun ra tơ nhện màu vàng, bắn thẳng vào đỉnh đầu Trần Sơ.
Anh cảm nhận được nguy hiểm nên đã né tránh trong vô thức nhưng cũng không thể tránh hết được, tơ nhện màu vàng xuyên thủng cánh tay anh, khiến anh rên lên, lùi xuống ba mét, suýt nữa va vào mạng nhện trên tường.
“Tìm được nhược điểm của mày rồi.” Nhện đen cười gằn: “Mày có thể trốn nhưng con đàn em xinh đẹp của mày không thoát được đâu.”
Trần Sơ ngừng thở, vô thức nhìn ra phía Lâm Xuân, ánh sáng màu xanh của anh đã bảo vệ Lâm Xuân thoát khỏi sự tấn công của tơ nhện nhưng đồng thời cũng làm lộ vị trí của cô trong không gian đen kịt này.
Nếu nhện đen không đoái hoài gì hết mà chỉ bắt Lâm Xuân thì anh khó mà ngăn được.
Làm sao bây giờ?
Trần Sơ muốn cứu Lâm Xuân cũng nhưng không thể tha cho nhện đen.
Ả đã nổi điên, nếu hôm nay để ả rời đi thì ngày mai ả sẽ tiếp tục giết người.
Nếu chỉ giết người dị năng thì còn được, nhưng nếu ả giết cả người thường thì ả có thể giết sạch người dân trên con phố chỉ trong vòng vài phút, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
“Đàn anh, anh cứ kệ em.” Lâm Xuân biết mình đã làm ảnh hưởng đến anh: “Giết nó đi, em tự vệ được.”
Cô cũng chẳng biết mình có thể tự vệ được hay không, nhưng không thể thua trong trận chiến được.
“Hệ thống.” Cô gọi: “Tôi muốn bốc thăm.”
Sau một thời gian tích cóp, điểm công đức của Lâm Xuân đã vượt qua ngưỡng 99, đạt được 116 điểm nên sẽ được bốc thăm.
Có lẽ vì cô đang rơi vào tình huống nguy hiểm nên hệ thống không nhảm nhí như ngày thường mà khởi động giao diện rút thăm ngay lập tức.
Trong kho hàng được tô mờ, Lâm Xuân đã ấn chọn một cách tùy tiện nhưng cũng đầy dứt khoát.
“Tinh, chúc mừng vật chủ lấy được vật phẩm số 16, kẹp tóc của nữ thần may mắn.” Hệ thống.
Bốc thăm được à? Lâm Xuân sung sướng, giơ tay lên ấn vào đặc điểm của vật phẩm rồi đọc trong vội vã.
Tên: Kẹp tóc của nữ thần may mắn.
Hướng dẫn sử dụng: Đây là kẹp tóc của nữ thần may mắn, khi kẹp nó lên, vật chủ sẽ gặp được may mắn trong vòng năm phút.
Bạn may mắn quá đi thôi, mau cầu nguyện đi nào.
Được cứu rồi!
Lâm Xuân mừng khôn xiết, cầm lên kẹp luôn vào tóc mình.
“Cầu mong Sadako lấy lại sức sống và dẫn mình rời khỏi đây.” Lâm Xuân vừa nói xong thì lời nhắc của hệ thống đã hiện lên.
Kẹp tóc may mắn không thích Sadako, từ chối thực hiện điều ước.
Cái ¥#%#%…
Lâm Xuân nghẹt thở, suýt nữa làm mình chết ngạt, đưa cho bà kẹp tóc nguyện ước xong mày lại từ chối thực hiện điều ước là thế quái nào? Ý nghĩa tồn tại của mày là gì vậy?
Cô rất muốn chửi thề nhưng giờ không phải lúc, cô động não, đổi lời ước ngay tức khắc.
Phải nghĩ cách bảo vệ bản thân, Lâm Xuân ngửa lên, nhìn khiên năng lượng trên đầu vẫn luôn bảo vệ mình và đống màng nhện chằng chịt rơi xuống đất, không khỏi thầm nghĩ:
Nếu những tơ nhện không tấn công cô thì ngon rồi, như vậy thì đàn anh Trần Sơ sẽ không bị phân tâm vì bảo vệ cô nữa.
Điều ước thành hiện thực, năng lực né tránh của vật chủ đã được ban phước lành, mưa bom bão đạn cũng không thể làm bạn bị thương, thời hạn năm phút.
“Hả????!!!!” Lâm Xuân đọc đi đọc lại lời nhắn của hệ thống, nhất là câu thứ hai từ dưới lên, ánh mắt cô sáng bừng.
Mưa bom bão đạn cũng không thể tổn thương cô, giờ cô còn sợ cái gì nữa.
Bờ lưng cô cứng hẳn lên, cô đứng bật dậy, hét to với Trần Sơ đứng ở gần đó: “Đàn anh, anh không cần quan tâm em đâu, nó không tấn công được em đâu.”
Trần Sơ vừa quay sang nhìn thì Lâm Xuân lại ọe, cúi người nôn ra.
Lời nguyền chết tiệt, không mở mắt ra được.
Lâm Xuân chậm lại, nhắm mắt rồi đứng lên lần nữa, đã thế còn bước ra khỏi tấm khiên năng lượng của Trần Sơ: “Anh nhìn này.”
Trần Sơ nhìn theo lời cô, thấy cô đi ra khỏi tấm khiên năng lượng mà anh đã bố trí, thoáng chốc, mười mấy tơ nhện đã rơi từ trên trời xuống, nhắm thẳng về phía cô.
“Cẩn thận…” Anh vừa mới hét lên thì thấy Lâm Xuân xoay người sang trái, thoát khỏi sự tấn công bằng một tư thế lanh lẹ kì lạ.
Lâm Xuân nhắm tịt mắt lại để ngăn lời nguyền “cứ thấy đàn ông là nôn mửa” được kích hoạt.
Cô chỉ cảm nhận được người mình đang lăn tròn như quả bóng, chóng mặt vô cùng nhưng lại chẳng đau chút nào.
Không đau thì tức là cô đã thoát khỏi đòn tấn công.
“Đàn anh, cứ kệ em đi.” Đây là lần thứ ba cô hét lên như vậy.
Lần này thì Trần Sơ đã tin rồi, anh thu hồi năng lượng rồi bay lên trời, giết con nhện đen ở giữa màng nhện.
Còn Lâm Xuân thì đang xoay tròn như con quay, hết tránh sang bên trái thì lại tránh sang bên phải, lúc thì bật chân lên, lúc thì ngồi xuống đất, lúc thì ngửa ra sau 90 độ… Đủ các động tác đột phá giới hạn của cơ thể khiến Lâm Xuân không chịu được.
Không được, cô phải đi ra ngoài.
Không nói đến chuyện có thể chịu được những động tác này hay không, dù có chịu được thì cô cũng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, thời hạn của lời ước chỉ có năm phút, không thì sau năm phút cô sẽ thành con cá nằm trên thớt mất.
Cửa ra, cửa ra, phải tìm được cửa ra.
Lâm Xuân lại mở mắt, may là lúc này Trần Sơ đang ở trên trần đánh nhau với nhện đen, chỉ cần không ngẩng lên nhìn anh thì lời nguyền sẽ không phát tác.
Với lại cô ở đây lâu rồi nên ánh mắt cũng đã quen dần với bóng tối.
Cô nhìn xung quanh, đi men theo đèn thoát hiểm màu xanh lá cây, loáng chốc đã tìm được lối ra an toàn.
Lâm Xuân nhìn đúng hướng rồi chạy theo hướng đó, ai ngờ chưa được hai bước thì cơ thể đã gập 90 độ, để cô vòng lại.
Cô lại nhìn ra đúng hướng, rồi chạy thục mạng nhưng vừa mới chạy một bước thì đã bị lộn ngược lại, đã vậy còn bị lộn xa năm sáu mét.
“…” Nhìn lối ra càng lúc càng xa mà cô chỉ muốn khóc òa.
Cái kĩ năng né tránh tệ hại gì