Về đến nhà, dưa hấu trên hành lang đã được cô lao động dọn sạch sẽ, dường như Lâm Xuân có thể tưởng tượng được ra cảnh cô lao công vừa dọn vừa chửi.
Mở cửa, vào nhà, tắm, thay quần áo, sau khi xong hết thì đã đến buổi trưa, cô đặt đồ ăn bên ngoài, định ăn xong rồi ngủ một giấc thật ngon, hôm nay không ra khỏi nhà.
Ai ngờ shipper vừa giao hàng thì cô đã nhận được cuộc gọi của Thang Minh Hú.
– Lâm Xuân, em không sao chứ?
Câu hỏi mở đầu đã khiến cô sững lại: “Em có chuyện gì sao?”
“Không sao là tốt rồi, do Dương Đông hết, nó bảo em gặp chuyện.
Nếu em không sao thì chiều nay mấy giờ em đến?” Thang Minh Hú hỏi.
Lâm Xuân đoán, có lẽ sau khi nhóm Trương Thiệu Kiệt báo với cảnh sát về sự việc thì cảnh sát đã tìm Dương Đông để hỏi về cô, thành ra Dương Đông mới tưởng cô gặp chuyện.
Cô không định đi ra ngoài, nhưng Thang Minh Hú rất tốt với cô, cô không thể từ chối được nên đã nói: “Em ăn xong sẽ tới ngay.”
Sau khi ăn cơm, Lâm Xuân cảm giác mình được sống lại, sức khoẻ và tinh thần cũng đã được hồi phục rất nhiều.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn quyết định đeo balo lên.
Cô đến escape room trước để làm hai phiếu rút thăm, thành công rút được một quẻ “Bởi vì đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng để mua bánh cho bạn gái nên đã phát hiện ra bạn gái ngoại tình” cho người chơi xui xẻo.
Bây giờ cô viết kể quả bói vào giấy, đưa cho Thang Minh Hú, còn việc xem bói có cần thiết hay không, có nên nói cho người chơi biết hay không thì cô mặc kệ.
Bởi, đây là một lựa chọn vô cùng đau khổ.
Cái này xui ở chỗ bạn nam bắt gặp bạn nữ ngoại tình, nhưng việc bạn nữ lầm đường lạc lối đã thật sự tồn tại, không thể nào tránh khỏi, muốn tránh được rủi ro thì cũng chỉ đành bảo bạn nam hôm nay đừng nên đi đến tiệm bánh ngọt đấy.
Như vậy, bạn nam sẽ không phát hiện ra mình bị cắm sừng.
Nhưng như thế thì hình như lại càng xui hơn.
Thôi, kệ vậy, đến công viên xem bói thôi.
Khi Lâm Xuân đến công viên thì đã gần hai giờ chiều, nhưng chiều mới là lúc công viên đông khách, bây giờ cũng không quá muộn.
Cô lại ngồi đợi tới khi nhà ma đóng cửa, mặc dù thu nhập không được sộp như hôm qua nhưng cũng không ít, áng chừng cô đã kiếm được 121 điểm công đức, tiền quẻ 310 tệ.
Cuối cùng cũng có thể sửa được thước của bậc hiền triết rồi, Lâm Xuân thấy điểm công đức hiện trên giao diện của hệ thống đã quá 300 điểm, cô kiên quyết mở kho hàng và chọn sửa cây thước của bậc hiền triết.
“Có chọn sửa cây thước của bậc hiền triết không, sửa thước phải tốn 166 điểm công đức.” Hệ thống nói.
“Có.” Lâm Xuân ấn đồng ý mà chẳng hề do dự.
Điểm công đức – 166 điểm.
“Bắt đầu sửa thước.” Khi lời nhắc của hệ thống vang lên, một thanh ghi tiến độ tu sửa đã hiện ra trước mắt Lâm Xuân, khoảng 30 giây sau, thanh đã được lấp đầy.
“Hoàn thành sửa chữa.” Hệ thống nói.
Cô vội vàng nhìn sang kho hàng, thấy cây thước bị đứt làm đôi đã được nối lại với nhau.
Cô lấy thước ra, check đi check lại, nhìn thấy mặt thước rất phẳng và mịn, không thấy dấu vết bị nứt đâu hết, như thể thước của bậc hiền triết chưa bao giờ bị gãy vậy.
“Tuyệt vời, ông Mạnh Tử quay về rồi.” Lâm Xuân hôn chụt vào cây thước, bấy giờ mới trả thước về kho hàng, thu dọn đồ đạc rời khỏi công viên.
Cô ngồi tàu điện ngầm, chán nản lướt điện thoại, bỗng đọc được một tin tức:
Vào lúc ba giờ chiều ngày hôm nay, người đứng đầu tập đoàn năng lượng mới YL tại Trung Quốc đã bị cảnh sát bắt giữ tại buổi họp báo về việc ký kết thỏa thuận hợp tác chiến lược giữa Tập đoàn AG và Tập đoàn Hoa Minh, hiện giờ vẫn chưa có chi tiết cụ thể.
Tập đoàn AG?
Lâm Xuân tiện thể ấn vào phần bình luận.
[Chắc chắn là cạnh tranh kinh doanh bất chính rồi, cả ba là ông trùm của ngành nguyên liệu mới, AG và YL đều muốn chiếm được thị trường Trung Quốc.]
[Hai tập đoàn kí hợp đồng, một giám đốc bị cảnh sát bắt giữ, rõ ràng quá còn gì.]
[Đừng có đoán linh tinh, đợi cảnh sát thông báo đi.]
…
Lâm Xuân đọc lướt qua, thâm tâm cô đã đoán được đại khái, có lẽ vụ bắt cóc của ngày hôm qua xảy ra là để ngăn cản lễ kí hợp đồng hôm nay.
“Không ngờ một người như mình, mấy tháng trước còn không tìm được việc lại may mắn cuốn vào cuộc cạnh tranh kinh doanh khủng bố như thế này.” Cô tự giễu.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên, một tin nhắn xuất hiện.
Trợ lí Đàm: Sáng sớm mai đến công ty đi làm.
Đi làm? À đúng rồi, cô là người có công việc chính thức mà.
Công việc rảnh rang quá, suýt nữa cô đã quên khuấy đi mất, cô vội vàng trả lời trợ lí Đàm: Vâng, ngày mai em chắc chắn sẽ đến đúng giờ.
Nhắn xong, Lâm Xuân lại thấy sai sai, công ty cô vào làm lúc mấy giờ cơ?
Cô không nhớ nổi nên lại nhắn WeChat cho trợ lí Đàm: Trợ lí Đàm, ngày mai mấy giờ anh đến công ty thế? Em mang bữa sáng cho anh.
Trợ lí Đàm: Không cần, anh không ăn sáng bên ngoài.
“…” Anh có ăn hay không có quan trọng đâu, quan trọng là công ty mình mấy giờ vào làm chứ.
Câu hỏi này không thể hỏi thẳng sếp được, Lâm Xuân cũng không muốn sáng sớm ngày ra đã chạy đến công ty và chờ đợi một cách ngu ngốc, cô nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Trần Sơ: Đàn anh, công ty mình mấy giờ vào làm thế?
Sơ: ?
Lâm Xuân: Trợ lí Đàm bảo em ngày mai đến công ty làm việc, nhưng em không nhớ giờ vào làm ở công ty mình, mà em cũng không dám hỏi thẳng trợ lí Đàm.
Sơ: Nếu không phải chuyện cực kì quan trọng thì trợ lí Đàm sẽ đến công ty vào lúc chín giờ.
Lâm Xuân: Em biết rồi, cảm ơn anh nhiều.
Ngày mai anh cũng đi làm ạ?
Sơ: Không thấy thông báo cho anh nên chắc không cần đi.
Lâm Xuân: Vâng, em cảm ơn anh.
Sơ: Không có gì.
Chỉ gọi cho mỗi mình? Có chuyện gì vậy nhỉ? Lâm Xuân cố gắng tưởng tượng nhưng sau đó, cô nhận ra mình chẳng thể tưởng tượng được mình đến công ty để làm gì?
Chẳng lẽ sắp phát lương rồi?
Đúng, tính thời gian, mình vào công ty cũng sắp một tháng rồi, ngày mai là ngày 15, cũng đến ngày trả lương tháng trước rồi.
Hơn nữa, mình còn nhận lời làm nhân viên kế toán, có lẽ trợ lí Đàm gọi cô đến để cô tính tiền lương.
Lâm Xuân nghĩ vậy, tâm trạng đã tốt hơn, thậm chí nỗi thống khổ vì bị hệ thống ăn cướp 9990 tệ cũng không còn căng tràn.
Mặc dù một lần xem bói lấy 10 tệ đúng là hơi ít, nhưng gom ít thành nhiều, thực ra thu nhập như thế cũng khá khách quan.
Như trong hai ngày xem bói ở công viên, trung bình một ngày cô có thể kiếm được 300 tệ, với cả ở escape room chắc chắn sẽ không thấp hơn 200 tệ, một ngày cô nhận được 500 tệ, một tháng được 15000 tệ.
Dù không được giàu sang phú quý nhưng ít nhất thu nhập của cô cũng trên mức trung bình.
Nếu không nhờ hệ thống xem bói, dù Lâm Xuân có vào được một công ty tốt thì cũng không thể với tới mức lương có con số 15000 tệ này.
– Nhiệm vụ xem bói thất bại, trừ 1 điểm công đức, xin vật chủ hãy tiếp tục cố gắng.
Lời nhắc bỗng vang lên đã làm gián đoạn Lâm Xuân khi cô đang tính toán mức lương của mình.
Xem bói thất bại? Mình thất bại lúc nào, cô rối rắm, nghĩ đi nghĩ lại thì mới nhớ ra mình xem bói cho người chơi bị cắm sừng ở escape room.
Xem bói thất bại tức là cuối cùng bạn nam vẫn đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng đấy, phát hiện bạn gái ngoại tình.
Lâm Xuân cúi đầu nhắn tin cho Thang Minh Hú, cực kì hóng hớt: Cái mà em xem bói lúc sáng nay ý, anh nói cho người chơi chưa?
Thang Minh Hú: Nói rồi.
Nói rồi? Nói rồi thì tại sao xem bói lại thất bại?
Cô hỏi: Anh nói như thế nào?
Thang Minh Hú: Anh bảo cậu ấy hôm nay đừng nên đi mua bánh ngọt cho bạn gái, nếu không sẽ gặp xui.
Lâm Xuân câm nín, câu này khác nào đang bảo người ta cứ đi đi, nhưng cô cũng đã biết vì sao mình lại xem bói thất bại, bởi vì Thang Minh Hú chỉ nói cho người chơi biết rằng anh sẽ gặp xui nhưng cụ thể là xui xẻo thế nào thì lại không nói cho người ta biết.
Chưa nói cho đối phương biết kết quả bói nên mới xem bói thất bại.
Song cũng không thể trách Thang Minh Hú được, dù gì nếu mà nói thẳng ra câu đấy thì rất dễ bị ăn tẩn.
Trừ một điểm công đức thì trừ đi, so sánh với nỗi đau khổ của người chơi, một điểm công đức của mình đã là…
Hả? Sai rồi, mình có hại người ta bị cắm sừng đâu, tại sao lại trừ điểm công đức của mình?
Tức!
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Xuân dậy rất sớm, đúng 8 giờ 50 phút đi đến số 106 đường Xuân Phong.
Khi cô đến, toà nhà đã mở cửa, cô vội vàng đi vào, thấy trợ lí Đàm đang pha trà trong phòng nước ở tầng một, trông anh cũng mới đến, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chào buổi sáng, trợ lí Đàm.” Cô tràn đầy năng lượng chào hỏi anh.
Coi như đây là ngày đầu tiên cô đi làm chính thức.
Cô còn cố ý trang điểm, trông vừa xinh vừa có sức sống.
Trợ lí Đàm ngước mắt nhìn cô, tuổi trẻ rạng ngời, tính cách hoạt bát vui tươi, nhựa sống căng tràn tựa như cuộc đời chẳng có điều phiền não, làm người ta ghen tị quá đi mất.
Chỉ là, không biết cô có thể duy trì được trạng thái này đến bao giờ.
“Đi lên với anh.” Trợ lí Đàm bưng bình trà lên văn phòng ở tầng hai.
Lâm Xuân ngoan ngoãn đi theo anh.
Vào phòng làm việc, trợ lí Đàm đặt bình trà trên bàn khách nho nhỏ, sau đó mở ngăn kéo bàn làm việc của mình để lấy ra một tờ giấy, đưa cho cô: “Đây là mật khẩu tài khoản của em?”
Lâm Xuân tò mò mở ra, nhìn thấy trên giấy có hai dòng chữ, đều bao gồm chữ và số.
“Đáng lẽ định đợi em qua ba tháng thử việc, sau khi em thành nhân viên chính thức thì mới nhận được tài khoản của mật khẩu trên diễn đàn của chính phủ, nhưng anh thấy em xui quá, mới có một tháng ngắn ngủi mà đã vào không gian con đến tận hai lần, sợ em chưa thành nhân viên chính thức mà đã toi đời nên anh cố ý xin cấp trên cho em được làm nhân viên chính thức trước thời hạn.” Trợ lí Đàm nói ra câu này với gương mặt vô cảm làm người ta buốt giá con tim.
“…” Dù em xui thật, nhưng anh không nói khéo được à? Cái gì mà chưa thành nhân viên chính thức đã toi đời?
Lâm Xuân bực dọc nhìn trợ lí Đàm với đôi mắt to tròn sâu thẳm được tô điểm bằng phấn mắt màu nâu.
– Không cần cảm ơn.
Ai muốn cảm ơn anh!
“Tên người dùng là tên viết tắt của em và ngày tháng em nhậm chức, đăng nhập xong em đổi mật khẩu đi.” Trợ lí Đàm nhắc nhở: “Trong diễn đàn, em có thể tiếp xúc với tất cả các thành viên của tổ chức chính phủ ở Trung Quốc, biết cả người dị năng ở các nước khác, nhưng em phải nhớ một điều, cố gắng đừng nói ra danh tính và thông tin liên quan ngoài đời của em.
Chính phủ sẽ mã hoá hồ sơ của em, ngoài lãnh đạo cấp trên cũng chính là anh đây thì không ai có thể tra được thông tin đích thực của em.”
Mã hoá hồ sơ? Bấy giờ Lâm Xuân mới thấy hơi lo lắng khi gia nhập tổ chức đặc biệt của chính phủ.
“Làm như thế để phòng ngừa tổ chức tà ác tra được thân phận thực sự của em, đến báo thù em bằng cách tổn thương mọi người xung quanh em.” Trợ lí Đàm giải thích.
Cô căng thẳng vô cùng: “Mọi người quanh em sẽ gặp nguy hiểm?”
“Chỉ cần em giữ kín bí mật, đừng để người khác biết được thân phận thực sự của em, không ai có thể tra được thông tin của em hết, yên tâm đi.” Trợ lí Đàm an ủi.
Lâm Xuân gật đầu, cô quyết định sau này