Trong nhà hàng, hai người ăn cơm trong thinh lặng, phải nói là chỉ im lặng trên phương diện ngôn ngữ, bởi vì trong suốt bữa ăn, mặc dù Lâm Xuân không nói gì nhưng đôi mắt to tròn linh hoạt quá đáng ấy lúc nào cũng quẩn quanh bên Trần Sơ.
Trần Sơ thở dài: “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, nhưng chưa chắc anh đã nói cho em biết.”
“…” Lâm Xuân.
Cô còn đang sung sướng vì nửa câu đầu, thế mà con tim đã buốt giá vì nửa câu sau.
Trần Sơ buồn cười vì nét mặt u oán ngay tức khắc của cô.
“Thật ra thì em cũng không muốn hóng hớt chuyện của anh đâu, em chỉ lo lắng cho em thôi.” Lâm Xuân đặt đũa xuống, thở than.
Trần Sơ liếc cô, thâm tâm vang tiếng, cái nét diễn lo lắng gượng gạo của em rõ rành rành quá rồi đấy, nhưng anh vẫn xuôi theo cô: “Em lo cái gì?”
“Em lo em sẽ vào toà Khoá Hồn mất.” Lâm Xuân không đợi Trần Sơ lên tiếng mà đã nói thẳng: “Anh đừng nghĩ em lo bò trắng răng, anh biết cái số của em rồi đấy, nếu giờ không gian con mở cổng thì em chắc chắn sẽ bị hút vào cho mà xem.”
Trần Sơ cau mày, đúng là anh có tư cách chất vấn về vận đen của Lâm Xuân.
Nhỡ mà toà Khoá Hồn mở cổng ở Đế Đô thật, tỉ lệ Lâm Xuân đi vào thật sự rất cao.
“Đại hội diễn ra trong vòng ba ngày, nhưng ở hai ngày là đi được rồi.” Anh cũng đặt đũa xuống, suy nghĩ nghiêm túc: “Ngày thứ ba là ngày tổ chức chính phủ mở cuộc giao lưu cho các nhân viên nội bộ, chủ yếu là để mọi người trao đổi cho nhau một số thông tin hoặc các vật phẩm mà đại hội không bán, bọn mình không bắt buộc phải tham gia, sau buổi đấu giá ngày mai là mình về luôn được rồi.”
“Toà Khoá Hồn sắp mở thật à?” Lâm Xuân thấy anh phân tích nghiêm túc như vậy, bỗng dưng cuống cả lên.
Cô bảo cô sợ mình sẽ bước vào toà Khoá Hồn để làm bước đột phá thám thính được chuyện đời tư của đàn anh chứ cô có muốn vào thật đâu.
Trần Sơ nhìn gương mặt hãi hùng của cô gái, không kìm được, cười nói: “Lừa em thôi, trụ sở chính tổ chức đại hội trao đổi vào thời gian này tức là trong ba ngày nay, không gian con sẽ không mở cổng ở Đế Đô, nếu không nó sẽ nuốt rất nhiều người, đã thế còn là không gian con cấp S, mình không gánh được đâu.”
“Thế thì tốt.” Lâm Xuân sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực để trấn an bản thân, đấy là không gian con cấp S đấy, mình mà vào thì ngoẻo chắc luôn… Từ từ, sao cứ thấy sai sai? Cô ngẩng lên nhìn Trần Sơ, thấy người nào đó lại cầm đũa lên, tập trung ăn cơm.
Cố tình doạ cô đấy à?
Cô đã bị nhụt chí, nhưng chẳng thể làm gì khác, chỉ đành biến nỗi căm hờn thành cơn thèm ăn, ăn cho hả giận.
Hôm sau.
Buổi đấu giá tổ chức tại tầng 20 của khách sạn, diễn ra vào lúc 10 giờ sáng.
Lâm Xuân và Trần Sơ đến cửa hội trường trước nửa tiếng.
Còn chưa đi tới cửa mà Lâm Xuân đã thấy rất đông người đứng vây quanh cánh cửa, sự tò mò gợn lên, cô cũng đi qua nhìn ngó, nhưng vừa bước đến gần thì ống quẻ bỗng lắc lư.
Lương Hán, nam, 29 tuổi, trong hộp bốc thăm với tỉ lệ trúng giải là 95%, anh đã rơi vào 5% còn lại.
Tỉ lệ trúng giải lên đến 95% mà còn không trúng, thế thì xui quá rồi, ngang ngửa cô được rồi đấy.
Cơ mà, ai tổ chức bốc thăm đấy, sao tỉ lệ trúng giải lại cao như vậy?
Khi Lâm Xuân còn đang cảm thán, ở bên kia đã có mấy người vừa bốc thăm xong.
“Nhìn xem trúng được cái gì?” Tỉ lệ trúng giải 95% thì khác nào trúng 100% đâu, thế nên khi thấy có người ra rút thăm, mọi người sẽ hỏi trúng được cái gì chứ không hỏi có trúng hay không.
– 100 viên đá sức mạnh hệ mộc.
– Tôi nhiều hơn cậu đấy, được 150 viên đá sức mạnh hệ hoả.
“Lương Hán, cậu thì sao?” Người thứ ba sau khi rút thăm đã im lặng một lúc lâu nên có người đã hỏi.
“… Cảm ơn quý khách đã tham gia.” Mặt Lương Hán tối sầm lại.
“Ha ha ha…” Mọi người cầm ầm lên.
– Không phải chứ, tỉ lệ trúng là 95% mà cậu còn trượt, tay thối quá, nhọ như đít nồi.
– Phắn đi phắn đi, chú cách xa tôi ra, đừng có lây đen đủi sang cho tôi.
– Sao bộ phận của ông lại chỉ định ông tham gia buổi đấu giá thế, mau đổi người đi, không thì ông chả mua được gì đâu.
“Cút mau!” Lương Hán tức đến nỗi muốn chửi người: “Cái hòm bốc thăm này tỉ lệ trúng giải là 95% thật à?”
“Lương Hán, ông tay thối thì đứng có trách ban tổ chức, vừa nãy phải có ít nhất 50 người bốc thăm, có mỗi mình ông trượt giải thôi.” Với cả ban tổ chức muốn làm nóng buổi đấu giá nên mới để tỉ lệ trúng giải cao như vậy.
Nói trắng ra là người dị năng nào đến tham gia buổi đấu giá cũng sẽ nhận được một phần quà nhỏ.
“Thế thì vẫn sai mà, 95% trúng giải, thế thì trong số 50 người bốc thăm phải có hai người trượt giải chứ.” Lương Hán vẫn chưa từ bỏ ý định.
– Ông định tìm đồng đội đấy à? Từ bỏ đi, được tham gia đại hội của chúng ta thì toàn là người may mắn của các bộ phận, còn ông là cái loại số nhọ ngàn năm có một.
Có phải trước khi tới đây ông làm mích lòng nguyền rủa sư nào đấy nên bị người ta nguyền rủa đúng không?
– Ác kinh, vẫn còn muốn người đồng đội xui với mình, ai đồng ý làm đồng đội với ông.
Có một số việc, nói thế nào nhỉ, vốn dĩ không phải chuyện lớn, nhưng một khi có nhiều người nói ra nói vào thì tự dưng lại sinh chuyện.
“Các ông cãi tôi chứ gì, được! Tôi đứng đợi ở đây, tôi không tin mình không tìm ra được người thứ hai trúng cái 5% đấy.
Nếu có ai bốc phải cảm ơn quý khách đã tham gia như tôi thì tôi sẽ tặng người ta 200 viên đá sức mạnh.” Lương Hán nóng máu, thề phải tìm được người đen như mình, để chứng minh mình không phải người xui nhất.
“Có mỗi 200 viên, ít quá, nếu là 2000 thì tôi sẽ đi tìm nguyền rủa sư để nguyền tôi ngay bây giờ, chịu trận làm đồng đội với anh.” Có người hét lên.
“Biến, để nguyền rủa sư động tay vào thì khác rồi.” Lương Hán hơi lỗ mãng nhưng anh không ngốc.
– Khó đấy.
“Em em em, em muốn bốc thăm!” Lâm Xuân nghe đến đây thì không kìm chế được nữa, đứng đằng sau mọi người vẫy tay lia lịa, suýt nữa thì nhảy bật lên.
Cô đang định tìm Lương Hán trong đám người để hoàn thành nhiệm vụ xem bói, ai ngờ còn chưa tìm thì bên kia đã rút thăm rồi, thành ra cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, bị trừ một điểm công đức.
Đang cực kì khó ở thì nghe thấy Lương Hán bảo muốn đưa cho cô 200 viên đá sức mạnh…
Đúng, người Lương Hán nói là cô đó, Lâm Xuân cực kì tự tin với cái số đen của mình, thế là cô đã được sống lại trong tích tắc.
Trần Sơ đi cùng Lâm Xuân, mới nãy anh cũng để ý đến chuyện phát sinh ở thùng rút thăm, rồi anh bỗng thấy Lâm Xuân phấn khích lạ thường, mời đầu anh chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó dường như anh đã nhận ra điều gì đó nên không thể giấu được nụ cười trên gương mặt, tỉnh bơ đi theo Lâm Xuân lách qua dòng người.
“Có giấy mời đến buổi đấu giá không?” Nhân viên chịu trách nhiệm ở quầy bốc thăm nhắc nhở: “Chỉ có người dị năng tham gia buổi đấu giá mới có tư cách được rút thăm.”
Trong đại hội trao đổi vật phẩm, người dị năng muốn tham dự vào buổi đấu giá ngày thứ hai cần phải đáp ứng một trong những điều kiện sau.
Thứ nhất, bộ phận của người đó phải tiêu ít nhất ba triệu điểm trong ngày mua vật phẩm đầu tiên.
Thứ hai, bộ phận phải có người dị năng cấp S tham gia đại hội.
Những ai thoả mãn được một trong hai điều kiện trên thì mới nhận được giấy mời tham gia buổi đấu giá.
“Đây.” Lâm Xuân còn chưa trả lời, Trần Sơ đã đưa giấy mời của mình ra.
Trần Sơ là người dị năng cấp S, vậy nên ban tổ chức đại hội đã đưa giấy mời đến phòng khách sạn của anh.
Nhân viên thấy giấy mời của Trần Sơ, ánh mặt loé lên vẻ ngạc nhiên và khâm phục, sau đó đã nói một cách lịch sự và khéo léo: “Hai hai có một cơ hội được bốc thăm, tỉ lệ trúng giải lên đến 95%, 99% giải thưởng là viên đá sức mạnh, 1% còn là tinh thể năng lượng hệ hoả cỡ nhỏ, hiện giờ vẫn chưa ai bốc được.”
Để mà nói đơn giản, chỉ cần đến bốc thăm thì 95% sẽ bốc được giải thưởng là viên đá sức mạnh, khác về số lượng mà thôi.
Nhưng nói thật, người có thể đến tham gia buổi đấu giá sẽ không thiếu đá sức mạnh (trừ Lâm Xuân), thành thử giải thưởng hấp dẫn ở đây chính là tinh thể năng lượng hệ hoả.
“Chúc hai bạn may mắn.” Nhân viên tỏ ý hai người có thể bốc thăm.
Lâm Xuân nhìn Trần Sơ.
“Em bốc trước đi!” Anh để cô rút thăm trước.
Cô cũng không khách sáo, duỗi tay vào bốc một tờ giấy ra ngoài.
Trần Sơ đợi cô rút xong mới đưa tay vào, cũng lấy bừa một tờ.
“Trúng không?” Lương Hán kích động nhìn hai người.
“Lương Hán, ông phấn khích cái gì, chắc chắn không thể là… Cảm ơn quý khách đã tham gia?!” Người nói bỗng đổi giọng, bởi vì anh nhìn thấy tờ giấy mà cô gái vừa rút thăm viết bảy chữ “Cảm ơn quý khách đã tham gia”.
Vl, thế mà cũng trúng? Thằng Lương Hán gặp số đỏ hay tự dưng bị xui vậy trời?
Khán phòng lặng yên đến lạ trong thoáng chốc, nghe sau đó Lương Hán đã kích động hét lên: “Tôi đã bảo rồi, không thể có chuyện một mình tôi gặp xui được.
Xem đi, tôi có phải người số nhọ duy nhất ở đây đâu?”
Trong sảnh chỉ có hai người vẫn đang cực kì bình tĩnh, ấy là Lâm Xuân và Trần Sơ.
Nét mặt Lâm Xuân đúng như dự đoán: Không phụ lòng chỉ số may mắn -99 của chị.
Cảm xúc trên mặt Trần Sơ có hơi phức tạp: Lâm Xuân số đen cũng bình thường, nhưng lạ ở chỗ là cô không những tiếp nhận điều đó một cách thản nhiên mà thậm chí còn học cách sử dụng vận đen của mình, tâm trạng phơi phới vô cùng.
Lương Hán hét xong thì mới sực ra hành vi của mình có hơi quá trớn, cô bé không rút được giải thưởng đã đau khổ lắm rồi, thế mà mình còn sung sướng như thế này, không ổn chút nào.
– Anh xin lỗi, anh vừa…
“Không sao, lời anh vừa mới nói còn có hiệu lực không?” Lâm Xuân ngắt lời anh ấy, hỏi với đôi mắt