– Nhóc hồ lô là em à?
Dù rất không muốn thừa nhận nhưng Lâm Xuân đã bị nhóc hồ lô vác ra ngoài ngay trước mặt mọi người, dưới ánh mắt của bao người như thế, chống chế làm sao được.
Cô ôm niềm hy vọng cuối cùng: “Nếu em nói không phải thì các anh có tin không?”
“Há há há~~” Vua Biển không nhịn được nữa, cười như thể bị điểm huyệt, cười điên cuồng, vừa cười vừa bắt chước câu thoại của anh cả: “Ông ơi, con tới cứu ông đây, ha ha ha.
Ông ơi, mình về nhà thôi ha ha ha~ Có phải lúc vào nó nói với linh thể cái câu, yêu quái, thả ông của ta ra không?”
Buộc phải nói rằng, lời thoại kinh điển của nhóc hồ lô đã ăn sâu vào máu thịt của người Trung Quốc, dù không được chứng kiến tận mắt cảnh tượng nhóc hồ lô cứu Lâm Xuân nhưng Vua Biển vẫn còn thể tả chính xác 100%.
Gương mặt Lâm Xuân xấu hổ đến nỗi đỏ bừng lên, sực nghĩ ra điều gì đó, hỏi một câu xuất phát từ tận linh hồn: “Hớ, anh vào thật à?”
Vua Biển ngừng cười, nụ cười trên mặt bỗng trở nên dữ dằn: “Cô không biết xấu hổ mà còn nói ra à! Do cô hại đấy.”
Lâm Xuân bực dọc: “Sao em lại hại anh được, em có dẫn anh đến sông Mộc Đới đâu.”
“Em…” Vua Biển đang định nói vì em xui quá còn gì, nhưng ngẫm nghĩ lại, hình như vận xui của Lâm Xuân chẳng liên quan gì đến chuyện anh ở sông Mộc Đới: “Thôi kệ đi.”
“Đi chỗ khác, đừng chặn cửa.” Trần Sơ đề nghị, nhóc hồ lô xuất hiện đỉnh cao quá mà, bây giờ ba người đã trở thành tiêu điểm, vô số ánh mắt đang dồn hết về phía Lâm Xuân.
Lâm Xuân vội vàng đứng dậy, đi ra bóc miếng sticker dán trên khung cửa.
Lúc cô bóc sticker, Vua Biển và Trần Sơ đều sửng sốt.
Hai anh là người dị năng cấp cao, rất tinh mắt, liếc qua đã thấy hình vẽ trên sticker, thâm tâm cũng đoán ra được.
Nhưng chẳng ai nói gì, mãi đến khi cả ba đi vào trong góc ít người, Trần Sơ mới hỏi.
– Vừa rồi em vào có gặp thầy nguyền rủa không?
Lâm Xuân gật đầu: “Có, một thầy nguyền rủa cấp tám.”
Ánh mắt anh loé lên sự kinh ngạc: “Sao em biết người ta là thầy nguyền rủa cấp tám?”
Vua Biển cũng ngạc nhiên không kém: “Đúng, tại sao lại là cấp tám mà không phải cấp A hay cấp S?”
Bây giờ trong giới dị năng, cấp bậc dị năng cũng chia theo bảng chữ cái tiếng Anh, ví dụ như Vua Bẩn, cấp bậc của anh là thầy nguyền rủa cấp A.
Lâm Xuân: “Bởi vì…”
Cô do dự không biết mình có nên kể chuyện mình hiểu ngôn ngữ của linh thể ra không.
Trần Sơ: “Được rồi, em không cần giải thích.”
Vua Biển nhìn Trần Sơ, anh cũng rất muốn biết nhưng nghe Trần Sơ nói vậy thì không hỏi lại nữa.
Lâm Xuân ngẫm nghĩ trong thoáng chốc, bỗng sực ra, nói thẳng: “Cũng không có gì đâu, em có vật phẩm dị năng nói chuyện được với linh thể.”
Trần Sơ bỗng nhìn cô, đôi mắt run rẩy của anh đã thể hiện sự mất bình tĩnh trong anh.
Nét mặt của Vua Biển còn khoa trương hơn nhiều, anh há hốc miệng tưởng chừng như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Lâm Xuân như kiểu sợ hai anh vẫn chưa đủ hãi hùng, nói tiếp: “Đúng, em có thể nói chuyện với linh thể, thầy nguyền rủa ở trong tên là Cổ Lâm Phương, là một thầy nguyền rủa cấp tám, cô ấy chủ động nói cho em hết đấy.”
“Vãi lìn, để anh ngấm đã.” Vua Biển lảo đảo tì vào bả vai Trần Sơ: “Tao còn được biết tên linh thể ở không gian con cơ đấy.”
Linh thể trong không gian con có trí khôn, ai cũng biết điều này, nếu không thì tỉ lệ sinh tồn của người dị năng ở không gian con đã chẳng thấp như vậy.
Những người nghiên cứu về không gian con cũng đã nghĩ ra rất nhiều cách để giải mã được ngôn ngữ ở đây, nhưng chưa ai thành công, chỉ có thầy nguyền rủa cấp S, khi sức mạnh linh hồn đạt đến đỉnh cao thì mới có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương thông qua sự cộng hưởng tâm linh.
Tuy nhiên, suốt mấy thập niên qua cũng chỉ có một thầy nguyền rủa cấp S mà thôi.
Trần Sơ cau mày: “Em đừng nói ra ngoài đấy.”
Lâm Xuân nói kiểu sao cũng được: “Cũng không phải bí mật gì đâu, đợt trước ở thành phố Bão Tuyết, em đã làm trước mặt Vân Chu nhiều lần lắm rồi.”
Nếu cô phải chọn ra một người mà mình tin tưởng ở trong giới dị năng, người đó chỉ có thể là Trần Sơ.
Hơn nữa, với cái số đỏ của cô thì sau này, việc ra vào không gian con sẽ bình thường như cơm bữa, đừng nói đến chuyện Vân Chu đã biết cây thước của cô có thể nói chuyện với linh thể, dù Vân Chu không biết thì mai sau cô vẫn phải dùng, thể nào cũng bị phát hiện ra thôi.
Thành thử, với một năng lực chắc chắn sẽ bị phát hiện thì thà chủ động nói ra còn hơn.
“Thành phố Bão Tuyết?” Dường như Vua Biển đã vỡ ra điều gì đó: “Lần trước ở thành phố Bão Tuyết, Trần Sơ bảo em tự thân thoát khỏi căn nhà, vậy ra em đã dùng…”
Lâm Xuân gật đầu: “Đúng, em nhờ kĩ năng giao tiếp của mình để qua được cuộc đàm phán hữu nghị.”
Vua Biển trố mắt: “Thế cũng được? Từ từ, em nói chuyện được với linh thể nên người ta không làm tổn thương em, trao đổi dễ dàng như thế á?”
Gương mặt Lâm Xuân hoá thành vẻ khắc khổ, lúc đầu cô cũng tưởng như vậy, nhưng hôm nay thầy nguyền rủa đã phá nát ảo tưởng của cô: “Không phải đâu, vừa nãy em đi vào, thầy nguyền rủa cấp tám nguyền rủa em rồi đấy.”
Trần Sơ hốt hoảng nhìn cô: “Em trúng lời nguyền rồi à?”
Cô đáp: “Chắc không đâu.”
Vua Biển: “Chắc không đâu là sao?”
Có là có, không có là không có, không thì nói mình không biết, chứ chắc không đâu là cái mẹ gì?
Lâm Xuân: “Thầy nguyền rủa đã nguyền em bị huỷ hoại nhan sắc, nhưng hình như em không bị.”
Lúc đi ra, cô đã lén sờ tay lên mặt, không thấy vết thương hay đau đớn gì hết, vậy nên có lẽ nguyền rủa không thành rồi.
Lí do mà cô không xác định được là vì cô đã thấy rất nhiều khí đen nguyền rủa, cô cũng không thể chắc chắn rằng những khí đen đấy không tiếp xúc với mình.
Hay là vì nhóc lớn chạy nhanh quá nên mình không dính nhiều khí đen, thành ra lời nguyền vẫn chưa có hiệu lực.
Vua Biển lại há hốc mồm: “Em còn biết người ta nguyền rủa em cái gì?”
Trong tình huống bình thường, với những người dị năng bị nguyền rủa trong toà Khoá Hồn, phải đến khi lời nguyền có hiệu lực thì mới biết mình trúng lời nguyền gì.
Có một số lời nguyền chưa có tác dụng ngay thì nhất định phải tìm thầy nguyền rủa để phán đoán.
Vậy nhưng Lâm Xuân lại nói chuyện được với người ta nên việc cô biết nội dung lời nguyền cũng chẳng có gì kì lạ.
Trần Sơ lấy mắt nguyền rủa ra khỏi không gian chứa vật phẩm: “Để anh nhìn cho em.”
Tay anh cầm mắt nguyền rủa, rót vào trong một luồng sức mạnh hệ phong lờ mờ, thoáng chốc, ấn tín của mắt nguyền rủa đã được lấp đầy bởi nguồn sức mạnh màu xanh, đồng thời nó cũng đáp lại bằng một nguồn sức mạnh màu xanh xám, lan dọc theo kinh mạch để đến với đôi mắt của Trần Sơ, ngay sau ấy, đôi mắt anh đã bị một quầng sáng màu xám xanh bao trùm, anh ngước mắt nhìn về phía Lâm Xuân.
Lát sau, vầng sáng rời đi, Trần Sơ thu hồi sức mạnh, nói nhẹ nhàng: “Chúc mừng em, trên người em không có lời nguyền.”
Lâm Xuân cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô cũng cảm nhận được nhưng khi chắc chắn mình không trúng lời nguyền vẫn làm người ta yên tâm hơn nhiều.
Vua Biển chép miệng: “Người nào vào toà Khoá Hồn thì 80% cũng sẽ bị nguyền rủa, em “đỏ” như thế mà lại an toàn đi ra, chẳng lẽ đây là kiểu chó cùng rứt giậu à?”
Lâm Xuân liếc anh rồi chê bai: “Anh thay bộ đồ khác đi được không, em sợ lát nữa anh vào, nữ linh thể chặt đầu giữ lại đấy.”
Người Vua Biển lạnh buốt, từ từ, với vẻ đẹp và vóc người như thế này thì khéo anh bị người ta ưng thật đấy chứ.
“Anh đi lát rồi về.” Nói xong, Vua Biển đi ngay ra ngoài, sau đó, dưới ánh nhìn sững sờ của Lâm Xuân, anh lôi một người dị năng mặc vest ra đập cho người ta một trận, bắt người ta phải cởi quần và áo sơ mi để đưa cho mình, chừa cho người ta mỗi cái quần lót và áo vest.
Từ bé đến giờ, Lâm Xuân được lớn lên trong một xã hội pháp trị nên không thể chấp nhận được hành vi bóc lột của Vua Biển: “Như thế có được không?”
Trần Sơ nói nghiêm túc: “Trong không gian con, để giữ được tính mạng thì làm bất cứ chuyện gì cũng được hết.
Tất nhiên, sự việc em gây ra thì em phải tự gánh hậu quả.”
Lâm Xuân im lặng, lại một lần nữa cảm nhận được sự tàn khốc của giới dị năng.
Thật ra cô đã có thể thích ứng được chút chút với sự nguy hiểm ở giới này, nhưng trong tiềm thức của cô, dù đối mặt với nguy hiểm thì cũng không thể làm tổn thương người khác, đây là giới hạn cuối cùng của cô, nhưng có lẽ không phải của người khác.
Vua Biển vừa xắn tay áo vừa đi về, anh thấy bầu không khí sai sai, không kìm được mà hỏi: “Sao thế?”
Trần Sơ nhìn Lâm Xuân, nhân tiện hỏi một câu: “Người bị mày đánh có vấn đề gì à?”
Vua Biển buột miệng đáp: “Trên người nó toàn sát khí, nhìn đã thấy đếch phải người tốt lành gì.”
Lâm Xuân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nét mặt cũng dịu đi.
Thì ra Vua Biển không ăn hiếp bừa bãi mà có chọn lọc hẳn hoi.
Đúng, mặc dù biết rằng giới dị năng tàn ác như vậy, nhưng Lâm Xuân vẫn không thể hành hạ người khác tuỳ ý được.
Cô không biết mình có bị gọi là kiểu cách hay không, nhưng cô không hề muốn thay đổi, ít nhất bây giờ là vậy.
Trần Sơ thấy gương mặt cô đã tự nhiên trở lại, anh nhoẻn một nụ cười không dễ nhận ra, rồi đưa mắt nguyền rủa trong tay cho cô: “Em cầm đi.”
Lâm Xuân còn chưa nói gì, Vua Biển đã la oai oái: “Này này này, con bé đã có đồ hack rồi mà mày còn đưa mắt nguyền rủa cho ẻm nữa, người cần nhất ở đây chẳng lẽ không phải tao à?”
Dù Vua Biển nói như vậy nhưng anh cũng không vươn tay ra cướp.
Lâm Xuân cũng nói: “Đây là đồ của Vua Bẩn, mình dùng không ổn lắm đâu.”
Trần Sơ không thèm để ý: “Quay về đền cậu ấy điểm là được.”
Anh là người giành được vật phẩm này, không có anh thì còn lâu Vua Bẩn mới lấy được mắt nguyền rủa, thế nên nếu anh có dùng thì Vua Bẩn cũng sẽ không có ý kiến gì.
Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Thế anh dùng đi, anh cầm theo, có lẽ sẽ tìm được vật phẩm hoá giải lời nguyền.”
Trần Sơ mím môi, không nói câu gì nhưng Vua Biển rất nhạy, chộp được ngay từ khoá quan trọng: “Nguyền rủa gì, mày bị nguyền rủa?”
Người Vua Biển hỏi là Trần Sơ, đây là lần đầu tiên anh và Lâm Xuân bước vào toà Khoá Hồn, trong ba người, anh chưa vào hẳn toà nhà nên không bị nguyền rủa, còn Lâm Xuân vào rồi nhưng vừa nãy đã được giám định bằng mắt nguyền rủa, cô không trúng lời nguyền, thế nên người duy nhất bị nguyền ở đây chỉ có thể là Trần Sơ mà thôi.
Trần Sơ chối: “Tao không bị nguyền rủa.”
Vua Biển tin ngay: “Tao biết ngay mà, mày như này đâu có giống bị nguyền rủa.
Với cả nếu mày bị nguyền rủa thì thể nào Vua Bẩn cũng nhìn ra được.”
Chỉ có Lâm Xuân mới nghi ngờ nhìn Trần Sơ, ánh mắt tràn ngập vẻ ngờ vực.
Cô cảm thấy anh đang nói dối nhưng cô không có bằng chứng, đó chỉ là trực giác mà thôi, cô đoán được từ thái độ của anh đối với Đường Lam Nguyệt.
Cô nhìn mắt nguyền rủa trong tay anh, một tia sáng sực loé lên, cô cầm mắt nguyền rủa đưa cho Vua Biển, cất tiếng trong ánh mắt ngạc nhiên của anh: “Mắt nguyền rủa có thể nhìn thấy lời nguyền mà, anh nhìn đi.”
Cô không thể sử dụng dị năng nên chẳng kích hoạt được năng lực của mắt nguyền rủa, thành thử, dù cô có cầm nó thì cô cũng không biết phải sử dụng thế nào.
Trần Sơ liếc Lâm Xuân, cô giả vờ không nhìn thấy.
Vua Biển sợ run người, nhưng đã phản ứng rất nhanh, anh truyền sức mạnh vào mắt, thôi thúc mắt nguyền rủa nhìn về phía Trần Sơ.
Trần Sơ cũng không tránh đi, thản nhiên đứng ở đó để mặc cho Vua Biển nhìn.
Mấy giây sau, Vua Biển thở phào nhẹ nhõm, trả mắt nguyền rủa cho Lâm Xuân: “Không có lời nguyền thật.
Sơ à, không phải anh em mày không tin mày đâu, con bé bảo tao nhìn đấy nhé.”
Lâm Xuân không ngờ Vua Biển sẽ đâm mình như thế này, cô đón nhận ánh mắt cười như không của Trần Sơ, ngượng đến mức ước gì mình được biến mất ngay tại chỗ.
Trần Sơ: “Anh chứng minh được trong sạch rồi chứ gì?”
Cô đỏ mặt: “Không… Không phải em không tin anh, em…’
Vua Biển hết đâm chọt Lâm Xuân thì lại đến Trần Sơ: “Trần Sơ, tao nói cho mày biết, Lâm Xuân cũng vì lo cho mày thôi, đàn ông đàn ang mà sao nhỏ mọn thế?”
Trần Sơ nhìn Vua Biển, anh cười khẩy rồi bỗng phất tay, một luồng sức mạnh hệ phong xông ra, bịt kín không khí quanh miệng và mũi của Vua Biển.
Chỉ trong loáng chốc, đôi mắt Vua Biển đã đỏ ngầu, nắm lấy tay Trần Sơ, xin tha không ngừng.
Trần Sơ dạy dỗ xong thì mới vung tay lên, thu hồi sức mạnh của mình.
Vua Biển thở dốc, chỉ vào Trần Sơ rồi oán trách: “Mày không biết đùa là gì à?”
Trần Sơ: “Vì tao nhỏ mọn đấy.”
Vua Biển: “…”
Vua Biển thấy rằng đề tài không thể tiếp tục được nữa, vội vàng lảng sang chuyện khác, chuyển hướng hỏi Lâm Xuân: “Vừa nãy em vào toà Khoá Hồn kiểu gì?”
Trần Sơ cũng thấy rất kì nên đã hỏi theo: “Đúng, em vừa vào không gian con sao đã vào toà Khoá Hồn luôn rồi?”
Vì sợ phải vào toà Khoá Hồn nên Lâm Xuân đã mua vé máy bay về thành phố Tấn ngay trong đêm, sao lại có chuyện vừa mới vào không gian con đã xông thẳng vào toà Khoá Hồn, không hợp lí chút nào.
Trần Sơ: “Ai đó ép em vào à?”
Ngoài giả thiết này ra thì anh chẳng nghĩ được lí do nào khác.
“…” Lâm Xuân lại muốn độn thổ, cô phải nói kiểu gì đây, chẳng lẽ bảo không có ai ép em hết, phân nó ép em đấy